Trong Ánh Lửa Thù - Uyên Thao - Truyện Dài - ebook epub pdf. Thư Viện Việt Nam. Viet Messenger. Chàng vội bật người ra phía sau trong lúc Kiều Phúc và ông già đồng xô mạnh chiếc bàn vào lão. người kia vừa mân mê mấy chòm râu trong lúc mắt không rời khỏi chàng thanh niên: Tôi thích cậu ấy. Cậu ấy không thích tôi. Sinh nhật tôi, cậu ấy tặng tôi một hộp sao. Tự tay cậu ấy gấp. Tổng cộng 999 ngôi sao. Mãi cho đến ngày cậu ấy kết hôn, cậu ấy mới hỏi tôi :"Những câu bên trong sao tớ gấp cậu đã đọc chưa?" Tôi vội vàng chạy về. Phát hiện bên trong mỗi ngôi sao đều là một câu tỏ tình với tôi. Đọc truyện Vì Sao Trong Ánh Mắt của tác giả Thời Câm được cập nhật liên tục nhanh nhất và rất nhiều truyện hay khác đã hoàn thành về cô nàng cá tính thú vị Sau bỗng có một ngày, giao diện tổ đội xuất hiện thêm một chị gái nhỏ. Người này kỹ trời sinh có Trong ba nhân vật chính của truyện (bà cụ Tứ, Tràng và người đàn bà vợ Tràng), bà cụ Tứ, mẹ Tràng là nhân vật có tâm trạng phức tạp mà nhân hậu vô cùng đã thể hiện nội dung nhân đạo sâu sắc, cảm động trong tác phẩm. Sau đây, bài viết sẽ đi sâu phân tích đoạn Chương 178: Ánh mắt của Thần linh. Toàn bộ tâm thần của Trương Hằng chìm vào tầng hai cổ tháp ngọc giản thần bí. Thể hội từng chút một nguyên lý ảo điệu của hai loại thân thông này. Theo Thời gian trôi qua, trong đầu Trương Hằng hiện ra điều lĩnh ngộ một chút lại Cô mỉm cười, ánh mắt hai người giao nhau, trong nháy mắt cô hơi thất thần. Dường như, cô đã quen biết hắn từ lâu lâu lắm rồi. Hắn cười to: "Tôi cũng làm việc ở thành phố." Hắn đưa danh thiếp cho cô, "Xấu hổ quá, chuyện lần trước xảy ra quá nhanh, tôi chưa kịp để lại danh thiếp cho cô." Sxf7JA. “Tôi gửi tình yêu cho mùa hè, nhưng mùa hè không giữ nổi. Mùa hè chỉ biết ra hoa, phượng đỏ sân trường và tiếng ve nỉ non trong lá. Mùa hè ngây ngô, giống như tôi vậy. Nó chẳng làm được những điều tôi kí thác. Nó để Hà Lan đốt tôi, đốt rụi. Trái tim tôi cháy thành tro, rơi vãi trên đường về.”“Mắt Biếc” là một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Nếu ở các tác phẩm khác của ông, độc giả thường bắt gặp cốt truyện với nội trong sáng, ngây thơ dành cho trẻ nhỏ, thì đến với “Mắt Biếc”, nó như một luồng gió mới dành cho người đọc. Vẫn là những ngôn từ giản đơn, gần gũi nhưng việc xây dựng hình tượng và nội dung có phần khác. Nó nói về tình yêu của những đứa trẻ, của sự trưởng thành, tình yêu với quê hương và hơn cả là sự hy sinh vô bờ bến, sự vĩ đại trong tình đang xem Cảm nhận mắt biếc nguyễn nhật ánhTiêu đề và cách thiết kế bìa nhẹ nhàngTiêu đề cùng bìa sách chắc hẳn sẽ làm cho các bạn cảm thấy ấn tượng ngay. Vỏn vẹn hai chữ “Mắt Biếc” nhưng đã mở ra rất nhiều cảm nhận cho độc giả bởi ai cũng biết mắt biếc là một đôi mặt đẹp, nhưng buồn. Tiêu đề đã phần nào gợi nên một cốt truyện có nội dung phảng phất nỗi buồn. Phông xanh chủ đạo với hình ảnh một người con trai ngồi đánh đàn bên cô gái dưới tán cây được phác họa một cách đơn giản, mang tới một cảm giác dễ câu chuyện mang lại quá nhiều cảm xúc, để lại ám ảnh cho người đọcCâu chuyện kể về cuộc đời của một chàng trai tên Ngạn - nhân vật chính trong cuốn sách, một cậu bé sinh ra và lớn lên trong một ngôi làng tên là Đo Đo ở vùng quê Quảng Nam đậm tình sâu nghĩa. Tuổi thơ của cậu ngoài gắn bó với những buổi trưa hè oi ả, các sạp tạp hóa được được bày biện những món hàng tạp hóa xinh xắn lung linh, những trận roi nổ đom đóm mắt của bố,... thì cậu còn có bên cạnh mình một cô bạn hàng xóm - Hà Lan - với đôi mắt đẹp như "Mắt Biếc". Ngạn bộc bạch “Đó là đôi mắt có hàng mi dài, lúc nào cũng mở to, hồn nhiên và ngơ ngác. Và sau này cũng đôi mắt đó làm khổ tôi ghê gớm” “Uống nhầm một ánh mắt. Cơn say theo cả đời Thương thầm một nụ cười, cả một đời phiêu lãng”Câu thơ trên có lẽ sinh ra là dành cho Ngạn. Bởi vì yêu, say đắm trước vẻ đẹp của đôi mắt ấy, mà ngay từ nhỏ, Ngạn đã bất chấp mọi thứ để bảo vệ Hà Lan và làm Hà Lan vui lòng. Từ khi học lớp vỡ lòng, vì bênh vực Hà Lan, Ngạn đã hạ gục thắng Hòa - một kẻ mà trong lớp chẳng ngán bắt nạt ai và chẳng ai trong lớp muốn động vào. Để rồi sau đó, Ngạn bị thầy Phu phạt nhảy cóc mười vòng sân giữa trời nóng tới ngất xỉu. Ngạn cũng tham gia vào những trận đánh nhau long trời lở đất trong vườn nhà ông Cửu Hoành để giành lấy cho Hà Lan những trái thị hiếm hoi. Sau này, khi lên cấp 2, cũng vì thỏa mãn ý thích của Hà Lan, người con trai ấy lại sẵn sàng nện nhau nhừ tử vì cái dùi trống. Và cũng vì Hà Lan thích những cái trứng chim sẻ mà Ngạn cũng chấp nhận đầu u những cục to và chảy máu mũi vì té khi trèo lên chiếc thang lỏng lẻo để lấy bằng được trứng chim cho Hà Lan. Câu chuyện mở đầu với những hình ảnh nhẹ nhàng cùng những âm thanh trong trẻo bình an nhất. Một đôi thanh mai trúc mã tưởng chừng rồi sẽ có kết quả tốt đẹp, ăm ắp, đủ đầy, chứa chan tình cảm. Bởi lẽ tình yêu đã nảy sinh dần dần trong Ngạn bắt nguồn từ tình bạn đẹp như mơ của Ngạn và Hà Lan. Thế nhưng không, đến khi lớn hơn một chút, cả hai cùng ra thành phố học tập, trong khi tấm lòng của Ngạn vẫn chỉ duy nhất hướng về Hà Lan, hường về làng Đo Đo thì cô bạn lại không cưỡng lại được trước những cám dỗ của thành thị xa và Hà Lan bắt đầu có những đối lập trong suy nghĩ. Ở ngưỡng cửa của tuổi mới lớn, thế giới của cô bé lại là sự háo hức, tò mò về thành thị. Đôi chân của Hà Lan chạy theo những điều mới mẻ, đôi chân của Ngạn lại chậm rãi về với những điều xưa cũ. Thế giới trong Hà Lan là thành thị đầy màu sắc thì Ngạn lại là màn trời đầy sao của làng Đo Đo. Hà Lan muốn đến với sự ồn ào của thành thị, Ngạn lại bỏ quên hồn mình ở làng. Hà Lan khám phá ánh sáng của đô thị, Ngạn mơ màng ở đồi Sim. Thành phố đầy ánh điện, đầy hiện đại; làng Đo Đo nhỏ bé và yên bình. Cứ thế dần dần với những trái ngược kia, hai người cứ ngày một xa nhau, cảm giác như hai đường thẳng song song mà ngay từ điểm xuất phát đã trái ngược nhau…, có lẽ Ngạn đủ thông minh để biết con đường của Hà Lan mong muốn nhưng anh không thể khôn nguôi về những kỉ niệm ấy. Bởi lẽ khoảng thời gian gắn bó thời xưa ấy đã quá lâu để rồi hình thành một thói quen khó bỏ, Hà Lan trong Ngạn mãi là cô bé có đôi mắt đẹp thơ ngây, trong vắt như một tờ giấy đến nỗi anh quên mất rằng người anh yêu đến đau lòng đã thay trải lòng mình với âm nhạc, âm nhạc ở đây đã như một người bạn tri kỷ sưởi ấm trái tim của kẻ si tình. Âm nhạc nói hộ nỗi lòng, Ngạn viết ra những bản nhạc và bản nhạc nào cũng đau đáu về Hà Lan. Ngạn gửi tình yêu vào nhạc, gửi vào mùa hè nhưng mùa hè không giữ nổi. Hoa phượng vẫn cứ đỏ, thời gian vẫn cứ trôi, cảnh vật vẫn thế chỉ là thiếu bóng Hà Lan.“Gửi mùa hèGiữ hộ chút tình yêuKhi chia xa Vẫn nhớ ngày gặp lại Lúc ấy em có là cô gái Đốt tôi bằng ngọn lửa Của riêng em?”Phượng đỏ rực góc trời như một đốm lửa nhỏ, nhưng có lẽ chưa đủ thiêu rụi mà ánh mắt Hà Lan chỉ cần lướt qua đã đủ thiêu rụi cõi lòng. Hà Lan thay đổi đến ngỡ ngàng, Đứng trước sự thay đổi của Hà Lan, Ngạn càng trở nên đau lòng, Ngạn đã thể hiện nỗi buồn vô bờ và ước mong quay trở lại như thời xưa qua lời bài hát “Thà như ngày thơ ấu” tới mức“Nhớ ngày xưa tuổi nhỏTa suốt ngày bên nhauKể bao điều thầm kín Lòng có ngại gì đâuBây giờ sao quá khó Lòng anh và tình em Chút hương thầm trong gióBiết ngày nào bay lênNếu biết tình như thếChẳng lớn lên làm gìThà như ngày thơ ấuHai đứa cầm tay đi”Khoảng cách địa lý đã xa, khoảng cách của tâm hồn lại càng xa hơn, khi Hà Lan phải lòng Dũng. Dũng mang hình thái phong trần, lịch lãm và mới mẻ, như một làn gió mới thổi qua đời Hà Lan. Hà Lan đã yêu Dũng bằng trái tim vô bờ của một người con gái. Dũng như đại diện cho thành thị, Ngạn đại diện cho cội nguồn quê hương. Dũng mang những bụi bặm của thành phố, của sự ồn ào nhộn nhịp, đó là những cái mà Hà Lan theo đuổi. Phải! Hà Lan đã chọn một gã thanh niên nhà giàu, sành điệu, giỏi võ nhưng lại thiếu đứng đắn, một kẻ chuộng tự do, luôn nuông chiều bản thân để gửi gắm tình cảm vào. Nhưng Ngạn vẫn đứng đó. Ngạn đau lòng, Ngạn xảy ra mâu thuẫn xung đột trong cảm xúc. Ngạn không muốn Hà Lan yêu Dũng, Ngạn cũng tự thú nhận với bản thân cảm thấy vui khi thấy Dũng rời bỏ Hà Lan để yêu một người con gái khác. Nhưng Ngạn lại muốn Hà Lan hạnh phúc, cả kể là hạnh phúc bên Dũng. Anh chấp nhận nghe những lời giãi bày, tâm sự của người con gái anh yêu đang kể về một người đàn ông khác, anh tự nguyện là một điểm tựa để bất cứ khi nào cô tìm tới. Rồi Dũng lại quay lại với Hà Lan, trái tim Ngạn lại như có ai đó dùng dao rạch một nhát sâu, sâu tới mức không thở được. Và đỉnh điểm của nỗi đau chính là Hà Lan mang thai với Dũng, nhưng bị hắn ruồng bỏ. Cô đành gửi con về cho bà ngoại chăm sóc và đặt tên là Trà Long. Tuy hiểu rõ tình yêu của Ngạn dành cho mình, Hà Lan vẫn không đáp lại vì chỉ cô mới hiểu rõ suy nghĩ của bản thân nhất. Bản thân chúng ta cũng rất sợ khi có người đối xử quá tốt vì thực lòng mình không thể nghĩ ra được làm thế nào để trả ơn họ, nếu Hà Lan lấy Ngạn thì sẽ càng độc ác vì vốn dĩ tình cảm của Hà Lan với Ngạn chỉ là sự cảm động, chỉ là người bạn tâm giao. Làm sao có thể chắc chắn Hà Lan lấy Ngạn về bi kịch sẽ giảm đi? Khi không hề có tình cảm lấy về chỉ làm khổ nhau mà thôi…Dù bị Hà Lan từ chối nhưng Ngạn vẫn dành hết tình yêu của mình cho bé Trà Long. Ngạn chăm sóc và thương yêu Trà Long hết mình. Trà Long có gương mặt và đôi mắt biếc giống y hệt Hà Lan khi còn trẻ. Nhưng trái với mẹ mình, Trà Long một lòng hướng về quê nhà, tâm hồn cô sinh ra cũng dành cho làng Đo Đo, cô yêu quê, yêu những thứ giản dị, đời thường, y hệt Ngạn. Và Trà Long cũng yêu Ngạn! Còn Ngạn, Ngạn cũng có tình cảm với Trà thêm Xem Phim Bong Bóng Mùa Hè 2018 Tập 25 Vietsub, Xem Phim Bong Bóng Mùa Hè Tập 25 Hd VietsubĐọc đến đây, tôi cảm giác mình bị lạc vào chốn mê cung xa lạ nào đó của tình cảm, của yêu và thương. Rốt cuộc tôi vẫn không hiểu rõ tình cảm của Trà Long đối với Ngạn mang tên chi? Là yêu ư? Hay chính là thương, là kính trọng, quý mến? Và chính Ngạn đã xem Trà Long là gì ta cũng không rõ nữa. Là đứa cháu bé bỏng, hay là người yêu hay chỉ là người thế thân cho mối tình đầu của Ngạn mà anh mãi chẳng thể quên được? Hay chính là người sẽ tiếp tục vẽ tiếp cuộc đời dở dang của Ngạn?Một cái kết khắc khoải, nao lòng!Suốt bao nhiêu năm, Ngạn giận có giận, trách có trách nhưng chưa một lần nào anh hết thương Hà Lan. Cuối cùng Ngạn chọn ra đi, bỏ lại Trà Long và làng quê. Bỏ lại cả Hà Lan và đôi mắt nỗi buồn chơi vơi, mơ hồ, sự thấu hiểu và cảm thông của người đọc với nỗi lòng của Ngạn. Cuộc đời của anh dành để yêu và ôm lấy nỗi đau. Đến cuối cùng cũng dốc hết lòng mà giữ trọn một nắm tình con dành cho Hà Lan, dành cho Mắt chọn ra đi, có lẽ chính bởi vì sau anh đã hiểu, rốt cuộc rồi Trà Long cũng chỉ là cái bóng của Hà Lan và tình cảm của anh với Trà Long là không thể tiếp tục được. Anh quyết định giữ trọn hình ảnh Mắt Biếc đẹp nhất trong trái tim mình...Một nốt lặng trong bài tình ca, một nốt lặng nuối tiếc, đau lòng!Vì sao nói đây là một tác phẩm phải dùng cả quãng thời gian thanh xuân để cảm nhận?Nói đây là một tác phẩm phải dùng cả quãng thời gian thanh xuân để cảm nhận là bởi vào năm bạn 15 tuổi, khi bạn đọc câu chuyện này, có lẽ bạn sẽ phải thốt lên rằng “Tại sao Ngạn lại phải chịu khổ như vậy? Tại sao không bỏ Hà Lan đi” hay “Tại sao Ngạn tốt như vậy mà Hà Lan không yêu Ngạn mà lại yêu Dũng”. Nhưng sau này, khi đã trải qua vài ba mối tình, đã hiểu hy sinh cho tình yêu là như thế nào, đọc lại câu chuyện, biết đâu bạn lại nói “Nếu giả sử có Ngạn và Hà Lan ngoài đời thực, có lẽ tôi cũng không khuyên Ngạn từ bỏ mối tình này đi. Bởi với Ngạn, Hà Lan là cả một bầu trời, là cả một cuộc đời, là sinh ra để thương, để nhớ và Ngạn bất chấp làm mọi thứ chỉ để Hà Lan được hạnh phúc dù cho bản thân mình có đau lòng.” Với mỗi giai đoạn và thời điểm khác nhau, bạn sẽ có một cảm nhận riêng cho các nhân vật và nội dung cho cốt truyện. Đây là một trong những điều làm nên sự tuyệt vời và khác biệt của tác bức tranh làng quê rất đẹp, rất thương!Và điều đặc biệt cuối cùng trong cuốn sách mà tác giả muốn chia sẻ với bạn đọc đó chính là tình yêu quê hương. Nó bao trùm lên tất cả mọi thứ, bao trùm lên cả tình yêu của Ngạn dành cho Hà Lan. Nguyễn Nhật Ánh đã vẽ nên một Đo Đo rất riêng, rất quê hương trong cuốn sách. Một làng quê an bình, nên thơ nằm lặng im bên đồi sim, bên đồng cỏ, vô cùng nên thơ. Một mảnh đất bình dị, nghèo khó nhưng lại là mảnh đất của tuổi thơ nơi có trời xanh cao vời vợi, trong suốt như pha lê, có hoa dâm bụt đỏ chói, có những quả thị vàng ươm và có cả tình bạn trong sáng, tình yêu nghề tha thiết. Tất cả tạo nên một bức tranh đẹp đẽ về một chốn đồng quê nơi đất nước Việt Nam này. Ngạn lúc nào cũng đau đáu một tình cảm duy nhất cho Hà Lan có lẽ cũng bởi vì cô gái ấy cũng là một phần của quê hương. Đôi mắt của Hà Lan, Ngạn soi mình vào trong đôi mắt trong veo kia là những kỉ niệm từ thời còn nhỏ hai đứa ở bên nhau, những hình ảnh của làng quê mộc kếtMắt Biếc để lại quá nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau cho người đọc. Gập trang sách cuối cùng lại, sau cùng ta thấy Ngạn mới là người đau khổ nhất. Phải chăng đôi mắt Hà Lan buồn vì trong đó, chưa hẳn là nó phản chiếu cuộc đời của cô, mà bởi nó phản chiếu cuộc đời của Ngạn. Đây thực sự là một tác phẩm phải dùng cả quãng thời gian thanh xuân để cảm nhận. Bởi, năm 15 tuổi, bạn có thể hỏi “Vì sao Ngạn không bỏ Hà Lan đi?” hay “Tại sao Ngạn tốt như vậy mà Hà Lan không yêu Ngạn mà lại yêu Dũng”. Nhưng sau này, khi đã trải qua vài ba mối tình, đã hiểu hy sinh cho tình yêu là như thế nào, đọc lại câu chuyện, biết đâu bạn lại nói “Nếu giả sử có Ngạn và Hà Lan ngoài đời thực, có lẽ tôi cũng không khuyên Ngạn từ bỏ mối tình này đi. Bởi với Ngạn, Hà Lan là cả một bầu trời, là cả một cuộc đời, là sinh ra để thương, để nhớ và Ngạn bất chấp làm mọi thứ chỉ để Hà Lan được hạnh phúc dù cho bản thân mình có đau lòng.” Với mỗi giai đoạn và thời điểm khác nhau, bạn sẽ có một cảm nhận riêng cho các nhân vật và nội dung cho cốt truyện. Đây là một trong những điều làm nên sự tuyệt vời và khác biệt của tác ơn các bạn đã đọc phần review của mình. Rất mong được nghe đóng góp từ mọi người. Yêu thương tất cả mọi người! Tác phẩm SÂU TRONG ÁNH MẮTTác giả Nguyệt LãmThể loại Fanfic, hiện đại, vườn trường, bách hợp, 1x1, ngược, vật chính Ngu Thư Hân x Triệu Tiểu Đường-FANFIC BLOG HẢI ĐƯỜNG MINH NGUYỆT Don't reup please Xem đầy đủ Sun Jong là một cô gái không muốn được người khác gần, cô đeo mặt nạ và không tiếp xúc với mọi người. Vì lý do đó nên bà cô đã quyết định tìm một cậu bé đẹp trai và tốt bụng để làm bạn bè với Sun Jong. Liệu Sun Jong có tháo mặt nạ ra.................??? Tác giả Lượt xem 387 Thể loại Nhóm dịch Lịch ra mắt ... Truyện ngắn Sâu trong ánh mắt Tác giả Hương Sad Link thảo luận góp ý Các tác phẩm của Hương Sad Chương 1 Đối với công chúng yêu nhạc thì tiếng đàn violon trở nên vô cùng quen thuộc. Âm thanh cất lên từ violon như sẵn một nỗi buồn nhưng vẫn chứa đựng sự sang trọng và tinh tế. Tiếng đàn cất lên như tiếng lòng của một người có nội tâm sâu thẳm, khi réo rắt khi thâm trầm, khi tươi tắn, khi u ám. Vây quanh sân khấu, mọi người ngơ ngẩn như bị cuốn hút vào tiếng đàn, ai cũng hướng nhìn cô ấy, người được mệnh danh là nữ hoàng violon. Họ nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, trong đó cũng khá nhiều người ghen tỵ vì xuất thân và sự nổi tiếng của cô, Hà Anh. Vũ say mê tiếng đàn của cô từ thuở thiếu thời, cũng đã 15 năm anh luôn đồng hành với cô mọi lúc, mọi nơi. Với mọi người, họ là cặp trai tài gái sắc, quả xứng danh là thanh mai trúc mã của nhau. Duy chỉ có anh, nhìn sâu trong ánh mắt ấy vẫn thấy cái gì đó rất khác biệt, không giống cô của ngày thường. Trước mặt anh, cô cũng chưa từng đàn cho anh nghe, cô chỉ tự tin khi xuất hiện trước công chúng. Nhưng kì lạ là cô luôn muốn chơi trò bí ẩn với khán giả bằng cách đeo mặt nạ. Cô từng nói cô không thích bị mọi người xoi mói này nọ, người nổi tiếng rất phức tạp nên cô muốn giấu mặt bằng chiếc mặt nạ nhỏ xinh này. Ngộ ghê ha! Đang trong đống suy nghĩ phức tạp và hỗn độn thì bỗng phía sau anh cất lên một tiếng nói ma mị và tinh nghịch. Là Phong, bạn thân của anh. - Hà Anh? Nổi tiếng đến vậy nhưng mọi người vẫn chả biết mặt? Nhưng lại công khai tình cảm với cậu? Là sợ mất cậu ư? - Tất nhiên, chúng tôi yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên mà. - Aha, theo tôi thấy thì do cậu say mê tiếng đàn của cô ấy đấy chứ? - Có khác gì đâu? - Nhưng.. sao tôi lại thấy.. người đó không giống Hà Anh nhỉ? - Cậu lại nói linh tinh rồi. Không phải Hà Anh thì là ai? - Ừ, nếu có điều khác biệt thì cậu phải là người rõ hơn tôi chớ nhỉ? Vũ nhìn Phong không chớp mắt. Liệu có phải là bạn thân nên cậu ta có thể đoán được những gì anh đang nghĩ rồi bông đùa anh không? Hay là quả thật cậu ta cũng nghĩ như vậy? Một lúc sau, buổi biểu diễn kết thúc, mọi người đều rời khỏi sân khấu, cả Phong cũng vội vàng đi vì có việc gấp. Phong rất muốn đợi đến lúc Hà Anh bước xuống mà tự tay cởi bỏ chiếc mặt nạ ấy, không phải vì cậu không tin mà là vì chỉ muốn thỏa mãn trí tò mò của mình mà thôi. Dù gì cũng là người yêu của bạn thân, nếu có bị mắng cũng dễ bề giải thích ha. Cơ mà thật xui xẻo, chuông điện thoại lại reo đúng vào lúc ấy. Haaiz, lại chỉ là một cuộc gọi nhầm. Thật hận muốn lột xác cái người vô duyên ấy cho hết bực. Định bụng quay trở lại thì cậu giật mình khi thấy một cô gái từ phía sau sân khấu chạy ra, dáng người ấy vừa quen, vừa lạ. Thêm vào đó là ánh mắt ấy? Cậu ngờ ngợ như hiểu điều gì đó, vội chạy theo cô gái lạ. Sức trai tuổi 25 quả thật không thể khinh thường được, chỉ một thời gian ngắn cậu đã bắt gọn được con mồi trong tay. Vùng vẫy để thoát khỏi cậu, quả thật rất khó. - Tại sao? Cô làm vậy là vì gì? - Tôi.. vì.. vì.. Hà Anh sẽ trả tiền cho tôi sau mỗi lần biểu diễn. - Vậy.. người trên sân khấu.. là cô ư? - Tôi! - Cô đừng như vậy nữa. Với tài năng của cô.. nếu nói rõ sự việc với mọi người.. chẳng phải là sẽ giàu sang trong sự nổi tiếng ư? - Cậu không hiểu đâu. Tôi là trẻ mồ côi, Hà Anh dễ dàng mua được sự nổi tiếng.. nhưng tôi thì không. Đây là công việc duy nhất của tôi.. số tiền này.. tôi biết là bất chính nhưng.. Xin cậu.. xin cậu đừng nói ra. Tôi xin cậu đấy. Phong thở dài, ngồi phịch xuống thảm cỏ xanh mơn mởn, mê mẩn nhìn cô gái có ánh mắt đặc biệt ấy. Không hiểu sao cậu lại cảm thấy rung động, tiếng đàn của cô ấy thật có sức hút mạnh mẽ, một cảm giác lâng lâng khó tả. Cậu chưa bao giờ có cảm giác như bị ma quỷ xâm nhập vào từng bộ phận trong cơ thể như này. Nhịp tim đập rộn ràng, nhộn nhịp. - Cô.. tên gì? - Tôi.. Nguyệt Dương! - Tên đẹp quá.. cô.. có thể là người hầu của tôi được không? - Cái gì? - Như vậy sẽ không lo sợ về cơm, áo, gạo, tiền nữa? Cũng không phải làm công việc vụm trộm này? - Tôi.. Hà Anh không hề uy hiếp tôi. Là tôi tự nguyện, vì có như vậy tôi mới được thỏa mãn đam mê.. lại có tiền nữa. - Vậy ư? - Xin đừng nói chuyện này với ai.. tôi xin anh đấy. - Vậy.. cô cứ là người hầu của tôi đi. - Vì sao chứ? Tôi! - Tôi hiện đang học thạc sĩ ở học viện âm nhạc. Theo bên tôi, cô sẽ có rất nhiều quyền lợi đấy. - Chuyện đó? Phong cũng không hiểu tại sao mình lại hành xử như vậy nhưng cô ấy, cậu rất muốn yêu thương, quan tâm.. lại không biết lấy lí do gì biện minh cho điều ấy. Với các cô gái khác, cậu có thể vô tư nói yêu, vô tư vui đùa cũng chẳng cần để ý đến cảm xúc của họ.. cơ mà.. với cô ấy thì không. Quả đúng như Phong nghĩ, Nguyệt Dương yêu thích tiếng đàn đến như vậy, khó mà từ chối được lời đề nghị này. Nhà Phong rất khang trang, thoáng mát và rộng rãi. Nhìn từ xa là có thể thấy tường màu vàng chanh và giàn hoa giấy nở rộ trên tường nhà. Kết hợp lại thật sang chảnh và ấm áp. Tô điểm xung quanh là những cây xanh rợp bóng mát khiến cho ngôi nhà trở nên hài hòa và đẹp vô cùng. Nguyệt Dương mắt chữ A, miệng chữ O, cô như được bước vào thế giới trong mơ vậy. Cứ ngỡ người nhà giàu sẽ rất khó gần nhưng không, mọi người đều rất thân thiện và quý mến cô. Hóa ra bố Phong đã mất, cả ngôi nhà rộng lớn như này chỉ có mẹ Phong và cô Tám, là người hầu trong nhà. Cô Tám vui lắm vì có thêm bạn cùng làm, cả ngày dài cũng có người tâm sự, chia sẻ. Cô Tám thao thao bất tuyệt hồi lâu rồi đưa Nguyệt Dương đi tham quan xung quanh ngôi nhà. Đi qua sân là đến phòng khách, đi qua cánh cửa gỗ là phòng nhạc rộng rãi với đầy đủ dụng cụ, không chỉ có violon mà còn có cả piano, đàn tranh, sáo, trống.. Nguyệt Dương ngẩn ngơ ngắm nhìn lúc lâu, rồi vô thức bước vào, chạm nhẹ vào từng nhạc cụ tạo ra những âm thanh vui tai và du dương. Phong chầm chậm tiến vào, đứng cạnh cô Tám, nở nụ cười rạng rỡ hơn bao giờ hết. - Phòng nhạc.. cậu chủ luôn sợ người lạ vào sẽ không may phá hỏng? Lẽ nào.. cậu chủ thương bé Dương rồi ư? - Cô Tám nói gì kì vậy? Hai má Phong nóng ran, tim cũng nhanh hơn một nhịp, môi cắn chặt, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía khác như trốn tránh điều gì đó. Cô Tám lắc đầu, bật cười nghiêng ngả. - Chậc chậc.. yêu rồi. Yêu thật rồi. Sáng hôm sau, Phong dậy thật sớm, tâm trạng của cậu rất tươi vui. Điều đó cũng khiến mẹ cậu thấy hạnh phúc, bà len lén ngó vào nhà bếp, Nguyệt Dương vẫn đang chăm chỉ chuẩn bị bữa sáng cùng cô Tám. Bà lặng lẽ nhìn lại con trai mình. Cả đời bà chỉ có một ước nguyện con trai mình có cuộc sống êm ấm. Sau bữa ăn, có người loay hoay trong đống áo quần, lại có người chọn hết đồ này đến đồ kia, vuốt vuốt tóc rồi lại lấy vội nước hoa, mùi hương bạc hà nam tính và quyễn rũ. Ngắm nhìn mình một lúc lâu trong gương mà phì cười như kẻ điên. Có người tự tin rằng mình sẽ được ai đó bên cạnh chết mê chết mệt mà sướng rung cả người. Có người lại cố nín thở vì mùi bạc hồ nồng nặc lan rộng khắp cả xe. Nếu có người hỏi cô rằng cô ghét điều gì nhất thì chắc chắn cô không chần chừ mà trả lời ngay đó là mùi bạc hà. Tiếc là người bên cạnh cô là cậu chủ Phong, cô cũng nên giữ thể diện cho cậu mà im lặng chứ nhỉ? Bước vào sân trường, đây là ngôi trường cô từng mơ ước nhưng thật không ngờ ngày hôm nay, ngày được bước chân vào đây cũng đến với cô. Nghe cậu Phong nói là cô được phép ngồi cạnh cậu để học. Hóa ra làm người hầu lại sướng đến vậy. Cô đâu biết là để xin được điều đó Phong đã mất cả đêm để năn nỉ với thầy chủ nhiệm và hiệu trưởng. Đang bước đi thì cô chợt nhận ra một người từ phía xa. Cô cũng biết anh theo học ở đây nhưng không ngờ trong đám đông sinh viên lại có thể thấy được anh. Cô nhớ lại ngày hôm ấy, trên sân khấu bất ngờ xuất hiện một fan cuồng, điên loạn chạy về phía cô mà quấy rối. Chính anh đã bảo vệ cô, ôm chặt lấy cô mà vỗ về, an ủi. Cô biết người anh muốn che chở chẳng phải cô nhưng chỉ thế thôi cũng đủ để cô ngây người ra mà ảo tưởng. Nhịp thở của cô cũng vì thế mà rối loạn theo. Cô thấy anh nháy mắt về phía mình, nở nụ cười tươi nhất, làm tan chảy trái tim cô. Anh bước từng bước chậm rãi. Cô giật mình thổn thức, lẽ nào anh nhận ra cô ư? Lẽ nào anh biết cô chính là người thế thân Hà Anh mỗi lần biểu diễn? Là thật ư? Thế nhưng, không phải thế, mọi mơ ảo đều vụt tắt sau tiếng chào của anh. - Ủa, ai thế kia? Phong? Giải thích coi? Thì ra.. anh là bạn của cậu Phong? - À, cậu có người yêu thì tôi không được quyền có bạn gái ư? - Ồ, căng nha? Anh.. đã có người yêu rồi ư? Ai vậy? Trái tim cô như bị ai bóp nghẹt, nhẫn tâm cứa từng mảnh nhỏ, đau đớn và bê bết máu. Say nắng một nụ cười, mê đắm cả cuộc đời là đây ư? Ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa. - Chào cậu, cậu tên gì vậy? Cậu là bạn gái của tên Phong quái lạ này thật ư? - Tôi.. tôi.. không phải.. tôi. Phong cắt ngang lời nói của Dương. Hình như cậu không hề muốn phủ nhận hiểu lầm của Vũ. Cậu rất muốn điều Vũ nói trở thành sự thật. Có lẽ bây giờ đã trở thành khao khát. - Đây là Vũ. Người yêu Hà Anh đấy. Nghệ sĩ violon nổi tiếng đấy. - Hả? Vậy ư? Vậy? - Hà Anh đã là người nổi tiếng, không cần cái bằng thạc sĩ quèn này nữa, nên cô đừng lo.. cô ấy học kinh tế ở trường cạnh bên. - À! Phong thủ thỉ bên tai cô, nói chỉ đủ hai người nghe thấy. Cô thì như người mất hồn, câu nghe được, câu không, gật đầu một cách ngây ngô. - Aha, thân mật dữ vậy. Thì ra cậu bạn của tôi cũng biết yêu rồi đấy. Vũ đứng sát gần Dương, nheo mắt nghịch ngợm nhìn cô. Ánh nắng xuyên qua mắt cô, ánh mắt ấy khiến Vũ run rẩy, lùi về xa xa vài bước như chợt nhớ ra việc gì đó. Dương hoảng sợ núp sau lưng Phong, vừa khổ sở vừa háo hức, chỉ cầu mong có phép dịch chuyển tức thời. Phong cảm nhận thấy sự khác lạ xuất hiện, bầu không khí trở nên căng thẳng hơn bình thường. Cậu cầm chặt tay Dương, hả hê chế nhiễu cậu bạn của mình. - Sao? Nhớ Hà Anh à? Bạn tôi ơi, đây là bạn gái tôi đấy? - Ừ? Anh cúi đầu lặng im không nói được câu nào. Dương vội ngoảnh đi, không để cho anh nhận thấy sự bối rối, lúng túng của cô. Phong hầm hực, bóp mạnh tay, cậu cũng không rõ tại sao tâm trạng mình lại trở nên khó chịu như vậy. Trong lớp bỗng có một bông hồng, ai chả tò mò mà chạy tới tán tỉnh, hỏi thăm. Bị mọi người vây quanh, Dương sợ hãi cầm chặt tay Phong. Tim Phong như muốn bay ra ngoài mà cãi nhau với đám con trai háo sắc lớp cậu luôn. Bàn tay cũng tê tê như điện giật. Cậu hẵng giọng, ho vài tiếng rồi dõng dạc tuyên bố. - Đây là bạn gái tôi. Từ nay cô ấy sẽ học cùng lớp chúng ta. Đám đông xì xào, náo loạn, rồi tranh nhau tra hỏi đôi trai gái. - Ối trời, Phong nhà mềnh lớn rồi, lớn thật rồi. - Còn công khai có bạn gái nữa chứ? Đám bạn tinh nghịch đẩy Phong sát người Dương với nhau trêu đùa. Phong nhắm chặt mắt, cơ hội đến ngay trước mặt, bỏ qua sao được? Cậu giả vờ trượt chân, ép cô vào chân tường, môi cậu từ từ tiến lại, chạm vào môi cô. Rơi vào tình thế dở khóc dở cười, Dương cố vùng vẫy thoát ra nhưng sức cô lại quá yếu. May sao, vừa đến giờ vào học. Nhìn cậu Phong mặt đỏ bừng bừng, Dương lại thấy thương thương. Vì cô mà cậu phải đối mặt những chuyện chả đâu vào đâu, chắc là cậu ngại lắm. Nghĩ vậy, cô vội lấy cặp sách xuống dãy cuối ngồi. Phong lấm tấm vài giọt mồ hôi, trong lòng chợt nghĩ "Cô ấy giận rồi ư? Hay là cô ấy biết mình cố ý?" Hàng ghế cuối cùng, có cô gái ham học mải ghi ghi chép chép. Bên cạnh lại có cậu bạn dám cả gan dựa dựa vào vai Dương làm quen. Đó là Hưng, lớp trưởng lớp học này. Cả hai nói chuyện khá vui vẻ làm cho ánh mắt của ai đó biến hình viên đạn, như muốn xuyên thủng mặt Hưng ngay tức khắc. Dám cả gan tán tỉnh bạn gái tương lai của cậu, tội lớn không thể dung tha. Sẵn chiếc thước trên tay, Phong nhắm thẳng mục tiêu mà phóng. Tiếc là trước giờ bắn tên luôn là sở đoản của Phong, không phải là tiếng hét của Hưng mà là.. Phong sững sờ vài giây rồi quay lại tập trung bài giảng, bình thản xem như không có chuyện gì. Dương ngước đầu lên, bắt gặp ngay nụ cười của Vũ. Chả lẽ là Vũ? Vũ là người tinh nghịch đến vậy ư? Anh ấy.. là ghen ư? Một cảm giác rộn ràng khó tả. Tối đó, về nhà, có người nằm trên giường mơ màng, tay sờ lên môi, cười tủm tỉm. Lại có người mặt méo xệch, tưởng tượng lại lúc đó, thật xấu hổ quá đi mà. Đó là nụ hôn đầu của cô, trường hợp cả hai đều không can tân tình nguyện như này, liệu có được xem là hợp lệ không nhỉ? Cô chợt nhớ đến Vũ, lồng ngực nhói đau râm rỉ, anh có nhìn thấy cảnh ấy không nhỉ? Thấy thì anh sẽ nghĩ như nào, ra sao đây? Nhưng.. anh ấy chẳng phải là người yêu của Hà Anh sao? Xinh đẹp như thế? Sao có thể để ý đến một đứa quê mùa như cô? Làm sao để bớt tưởng bở đây nhỉ? Đứng trước gương, có người tự ngắm nhìn mình trong gương mà ca thán, tự hào. Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Cậu vội mở cửa, giờ này có lẽ là mẹ yêu đây? Cậu ngớ người khi thấy Dương, sao cô ấy lại tìm cậu vào giờ này? Lẽ nào.. là nhớ quá không chịu đựng được ư? Mới gặp nhau khi nãy thôi mà? - Là.. là sao vậy? - Cậu.. ngày mai.. cậu trả chiếc thước này lại cho Vũ giùm em? - Thước? Vũ? Là sao? Cậu hoang mang cầm chiếc thước trong tay. Ủa, là của cậu mà nhỉ? Sao lại trả cho Vũ? - À.. sao.. cậu lại.. bảo em là bạn gái? - Hả? Ủa? Cô ấy không biết ư? Tất thiên là thích mới vậy rồi? Đó là tỏ tình gián tiếp đấy? Hay là cô ấy muốn nghe chính miệng mình nói ra? Không à nha. - Thì.. ở trường.. biết bao chị em theo đuổi tôi.. tôi.. tôi.. là muốn cắt đuôi! - Vậy.. ạ? Vậy.. Vũ.. bạn thân.. đâu nhất thiết phải giấu ạ? - Vớ vẩn, làm việc gì cũng phải cẩn trọng, không tin được ai hết, cô hiểu chưa? Cả Vũ cũng không tin! - Ơ? - Ơ gì mà ơ.. cô mà phản bội tôi là không xong đâu à nha. Cho cô ở nhà làm việc với cô Tám, khỏi phải đi học luôn. - Ơ.. em.. em không nói ra đâu. - Ừ. Vậy thì tốt. Thích quá còn giả vờ ngu ngơ. Đúng là dễ thương quá mà. Phong như mở cờ trong bụng, im lặng giả vờ lạnh lùng khép cánh cửa lại rồi cười như điên như dại, còn Dương cơ hồ không hiểu cậu chủ rốt cuộc là người như nào. Last edited by a moderator 20 Tháng tám 2020 truyện ngắn 0 lượt thích / 0 lượt đọc truyện thể loại sinh tử, giả tưởng, đam mỹ đây là cuộc hành trình của Trương Nhất Anh người Trung Quốc đang định cư cùng gia đình ở Mỹ thì một đại nạn zombie sảy đến trên toàn thế giới và cuộc hành trình của cậu với những người bạn đến khu lánh nạn. Tags Có thể bạn thích? CV [0309] Công Việc Là Thứ Khiến Ta Xa Nhau bvyy_vt 875 218 9 Tác giả gốc hnagn_014Edit bvyy_08Start 17/2/2023EndĐam-Ngược-Ngọt-HEFanfictionLink fic gốc ver đã được sự cho phép của tác giả❌Chuyện Không Có Thật❌_________Công việc là thứ khiến chúng ta xa nhau !?… [HoonJay] Something Is Wrong? TungChi21 1,573 324 22 Tay em vòng qua cổ Tinh kéo cà-vạt của cậu xuống trước. Em thô bạo quấn cà vạt quanh bàn tay một vòng, kéo cậu phúc dạt dào kéo đến khiến một nụ hôn thôi cũng đủ thỏa mãn rồi...Note🔙Nếu không tiếp nhận, mời click back.❌Đừng mang fic của mình đi đâu nếu chưa có sự cho phép của 💜… [TAEKOOK] CHỌC TỨC BÉ XÃ Yunniefanfic 1,271 226 23 Đã 27 tuổi nhưng đại thiếu gia Kim Gia lại chẳng hề rung động vì bất kỳ một cô gái hay cậu trai nào nên cha mẹ cùng em trai đã chuốc say hắn rồi đưa lên giường với một cậu trai...xa năm sau, tiểu thiếu gia Kim Jungha vì không có ba và cú shock quá khứ nên đã rơi vào trầm người cha 'chưa từng có cảm giác rung động trước bất kỳ ai' và một thằng bé con 'không thích tiếp xúc với bất kỳ ai' đã trở nên 'lầy lội' hơn bao giờ hết khi gặp được Jeon Jungkook. Cả hai cha con đều vừa gặp đã yêu người nam nhân này, một người mong muốn chiếm hữu, một người vô cùng ỷ lại, cuối cùng tạo ra...Những tình huống giở khóc giở cười cho các độc giả.… 𝚃𝙽𝚃 Ngốc Nghếch Ghê !!! my8427 52 6 3 xàm xí thui để xả bớt sì trét ý màcó thể sẽ nhàm lắm cũng có thể sẽ nugu lắm thông cảm cho sự điên khùng của mị nhéchứ ý định là tự viết tự đọc để bớt khùng vì những kiến thức mà nhân loại đã tích lũy đựt… Quỷ Bí Chi Chủ - Q7 - Q8 - Ngoại Truyện thientaikedien 732 204 73 Trong cơn thủy triều của máy móc và hơi nước, ai có thể chạm tới phi phàm? Trong màn sương mù của lịch sử và tăm tối, là ai đang thì thầm?Ta tỉnh lại trong bức màn bí ẩn, mở mắt ra trông thấy thế giới này Súng ống, đại bác, tàu chiến, khinh khí cầu, máy vi sai; ma dược, bói toán, thần chú, Người Treo Ngược, vật phong ấn...Mặt trời vẫn rạng rỡ mỗi ngày, những điều huyền bí chưa bao giờ vắng là một truyền thuyết về "Kẻ Khờ".___________Quyển 7 Người Treo NgượcQuyển 8 Kẻ KhờNgoại truyện 1. Một ngày thường của người phàm2. Ở hiện đại… [Genshin impact] Stay with me R4ori3 160,883 9,997 79 chỉ là những mẩu truyện nhỏ mình làm để vã chồng. đây là char×reader, nếu không thích thể loại này bạn có thể đi chỗ khác, cảm ơn^… Xuyên thành tượng nữ thần như thế nào phá aroma_nguyen 16 0 16 Tác giả Trường Ngư Tức MặcThể loại Xuyên việt - bách hợp - tây huyễn - thần thoại...Thị giác tác phẩm Hỗ côngTiến độ truyện Hoàn thànhTag Cường cường, Yêu sâu sắc, Xuyên qua thời không, Sử thi kỳ ảoVai chính Lortus , Aleur┃ vai phụ Solancia chúng thần, vương quốc nhân dân, cùng với đối địch thế lực nhóm ┃ cái khác HE, 1v1, dị năng, thần minh, quốc gia cổ, tây huyễn… LMK Macaque x Sun Wukong Ngươi đừng bỏ ta nữa có được không ? aoliecutephomaique 1,988 217 22 Kiếp này, đại thánh còn nợ hắn câu " Ta xin lỗi " và câu " Ta yêu ngươi,......Macaque "." Cảm giác khi mất đi người chúng ta yêu....nó....thật sự....đau lắm, đại thánh à " - Tác giả -… Seoksoo - Yours joshwren23 99 23 5 Hong Jisoo lỡ va phải vào lưới tình của cậu trai gia sư của em gái mình, mà không biết cậu có nhu cầu nói chuyện yêu đương với anh không nhỉ?…

truyện sâu trong ánh mắt