Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu - Đằng La Vi Chi. Đề Cử . Đọc Truyện Theo Dõi (0) Chưa có ai đánh giá truyện này! Thông Tin; Giới Thiệu; Vợ Ngốc, Anh Yêu Em. rinnmeow, TichVan23. Bạn Chanh - Giá Oản Chúc (FULL) bruised7 [Hoàn] Thành Của An.
Mình ở quê chồng không người thân, không bạn bè, không ai bên cạnh để chia sẻ, tin tưởng. Thứ Năm, 20/10/2022, 06:17 (GMT+7) Thậm chí thằng em đồng nghiệp rủ đi tâm sự chuyện bồ bịch của nó anh ta cũng xem như rất quan trọng hơn là chuyện vợ đau ốm. Vậy mà mỗi
truyện Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu! của Tác giả (Đằng La Vi Chi), ebook full PRC, ePub full, Mobi full và PDF tạo bởi TTC: Hán Việt: Tài bất tín nhĩ ám luyến ngã niEditor: Winnie - -----Đào Nhiễm không hiểu sao lại không có thiện cảm với cậu bé mà Cao gia đã nhận nuôi.Cô không phải kì thị cậu ta nghèo, nhà ở vùng quê
Chương 3: Đau tim. Cô vẫn luôn thấy tên này chẳng bình thường, trong thâm tâm không muốn đứng cạnh cậu ta chút nào. Đào Nhiễm mở túi nhỏ, lấy tiền Trình Tú Quyên đưa cô ra, để trên lòng bàn tay: "Mẹ tôi đưa." Ngụy Tây Trầm nhìn tiền cô cầm trong tay, khóe môi đang cong
Đọc truyện Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu! của tác giả Đằng La Vi Chi, luôn cập nhật chương mới đầy đủ. Hỗ trợ xem trên di động, máy tính bảng. Mặc dù cậu ấy an tĩnh, trầm mặc, lại có chí cầu tiến, nhưng cô không tin. Mỗi ngày cô suy nghĩ muốn bóp chết cậu ta
Thầm gọi người yêu dấu. Giờ này anh đang nơi đâu. Có biết em u buồn. Mong anh hằng đêm từ bao lâu. Từng ngày dài mong ước. Người trở về đây bên em. Em sẽ không bao giờ. Đánh mất tình yêu này nữa đâu. Trọn đời được bên nhau.
p8NuHF. Cô lấy bộ 《 Kiêu hãnh và định kiến 》, mở ra trang giấy trắng tinh. Trang 18 chỗ trống —— Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo Mình cảm thấy Darcy tiên sinh chính là như thế này. Sau đó phía dưới vẽ chân dung một người. Thiếu nữ còn bổ sung Người đàn ông ngạo mạn như vậy, tiểu thư Elizabeth sẽ không thích anh ta. Trang 154 chỗ trống —— Giỡn chơi mà vẽ một bức tranh sinh động như thật, tiểu thư Elizabeth nhéo gương mặt Darcy tiên sinh, bên cạnh là khung nói chuyện “Sớm muộn gì muốn ngươi đẹp*!” câu này thật sự chịu ko hiểu huhu Đào Nhiễm càng về sau, hô hấp càng nhanh, tay ẩn ẩn phát run. Bên cạnh Văn Khải đột nhiên run lên. Đào Nhiễm theo ánh mắt cậu ta ngẩng đầu. Thiếu niên dựa vào cạnh cửa phòng ngủ, tóc còn hơi ướt, trong mắt đen nhánh, lạnh như băng mà nhìn cô. Trong không khí đều là hơi thở Tu La tràng. Văn Khải chân run rẩy chạy, Đào Nhiễm cũng run rẩy chạy theo. Cửa phanh một tiếng bị đóng lại. Đào Nhiễm bị bắt tận tay không cách nào giải thích, mắt to hiện lên kinh sợ, run rẩy mà quay đầu lại. Thiếu niên cúi đầu nhìn cô, duỗi tay sờ nàng cô. Cậu cong khóe môi “Cậu sợ cái gì?” Sợ chết huhuhu, chân cô đều phát run, giống như biết được cái gì không nên biết! Cậu cười một tiếng, đôi tay chống ở hai bên đầu cô “Nói cảm thụ của cậu đi.” Đào Nhiễm nhìn vào mắt cậu, lắp bắp muốn hỏi “Nói cái gì?” Thiếu niên trong mắt mang theo ý cười “Biết tôi thích cậu?” Đào Nhiễm bị dọa khóc “Tôi cái gì cũng không biết, tôi sai rồi.” Ngụy Tây Trầm rũ mắt nhìn cô, cô thật sự rất sợ, cả người đều run. Cậu lười biếng mà ra lệnh “Đứng thẳng.” Đào Nhiễm hiện tại hận không thể quỳ xuống tới ôm đùi cậu cầu xin tha, cậu lại bảo cô đứng thẳng, cô chịu đựng run rẩy, đứng thẳng tắp, thiếu chút liền đạt tiêu chuẩn quân nhân. Thiếu niên trong mắt hiện lên một tia ý cười, hơi hơi cúi đầu. “Này, ngẩng đầu nhìn tôi.” Mặt cô hơi nóng, nâng đôi mắt hồng lên nhìn cậu “Tôi bị bệnh.” Cho nên cậu tha cho tôi đi. Ngụy Tây Trầm bị bộ dạng này của cô chọc cười. Cậu biết cô sợ, những quyển sách đó, tất cả đều là trước kia cô dùng qua. Tác phẩm nổi tiếng, truyện tranh thiếu nữ, đều là Đào Nhiễm quyên ra ngoài, rải rác tới tay rất nhiều người, cuối cùng lại đều về tới tay cậu. Đây là một loại tình cảm đáng sợ, không chỉ cô sợ, chính cậu cũng thấy sợ. “Cho nên.” Cậu nhìn cô “Tôi muốn dọn đi rồi, nào, cười cùng tôi nói hẹn gặp lại.” Đào Nhiễm nở rộ một nụ cười tươi siêu cấp sáng ngời, trong ánh mắt đều là ánh sáng lấp lánh “Ngụy Tây Trầm, hẹn gặp lại!” “Cậu đừng mơ.” Ngụy Tây Trầm cười, “Lão tử vừa mới chơi với cậu, tôi đột nhiên cảm thấy vẫn là không đi thì tốt hơn.” Đào Nhiễm gian nan nói “Vậy tôi đi có được không?” Cô thật sự sợ, lông mi run run lên, nhìn hết sức đáng thương. Cậu khai ân nói “Được rồi đi đi.” Ngụy Tây Trầm mở cửa cho cô, Đào Nhiễm cao hứng phấn chấn chạy ra ngoài. Ngụy Tây Trầm đi tới bàn trà. Nhìn quyển 《 Kiêu hãnh và định kiến 》 vẫn đang mở, cậu lật đến trang 165. Thiếu nữ viết Hôm nay Darcy tiên sinh thay đổi, anh ta là người cao ngạo như vậy, có thể cúi đầu, toàn tâm toàn ý đối với một người. Mình cảm thấy rất khó, nếu có người yêu mình như vậy, mình sẽ gả cho người đó. Các loại tình cảm kiều diễm của thiếu nữ, tất cả đều bày tỏ trong cuốn sách, cùng với truyện tranh này. Cô sẽ tự mình vẽ, cũng sẽ tự mình viết lời thoại. Sau lại chậm rãi lớn lên, những quyển sách đó bị cất dưới đáy hòm, cùng với quần áo cũ, gửi tới những bạn cùng lứa tuổi cần trợ giúp. Cô đã sớm đã quên tình cảm tinh tế năm đó, có lẽ cũng chỉ có một người là cậu nhớ rõ. ~~~ Tới tháng 10, Đào Nhiễm cũng đã khỏi hoàn toàn. Cô lại tung tăng nhảy nhót tới trường học. Chuyện thứ nhất chính là dọn bàn, lại ngồi cùng Đoạn Phân Phương. Lam Tấn cũng dọn bàn, chạy tới ngồi cùng Ngụy Tây Trầm, chủ nhiệm lớp còn chưa nói, chính cậu ta lại nghiêm túc mà giải thích “Em phải cùng bạn học Ngụy học tập, nâng cao thành tích, tương lai còn thi vào một trường đại học tốt, vì xây dựng xã hội mà cống hiến.” Trần lão sư nghe được trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng rất là tán thưởng “Được!” Phía trước Đào Nhiễm cùng Đoạn Phân Phương đều thấy không ổn. Tựa như phía sau là hai ngọn núi lớn, hai người họ mà không vui vẻ các cô đều phải xong đời. Đào Nhiễm tự lừa mình dối người, ngày đó ở nhà Ngụy Tây Trầm nhìn thấy đồ vật đó đều không thể quên được. Nhưng mà cô còn chưa cảm thấy “Quá đáng sợ” bởi vì Ngụy Tây Trầm đã dọn đi rồi. Dọn tới ở gần trường học. Đào Hồng Ba từ thành phố A trở về, quần áo cũng chưa thay liền đi tìm cậu. Ngụy Tây Trầm chỉ khách khí đem trả chìa khóa lại cho ông. Cậu không muốn dựa vào Đào gia. Chuyện này làm Đào Hồng Ba rất tức giận. Nhưng cuối cùng vẫn không giải quyết được gì. Đào Hồng Ba lặng lẽ đi tìm Đào Nhiễm, ông nói “Đào Đào, con ở trường học giúp đỡ Ngụy Tây Trầm nhiều một chút, thằng bé rất không dễ dàng.” Đào Nhiễm hận không thể lắc lắc ba mình, bảo ông kêu Ngụy Tây Trầm buông tha cô, cô cũng rất không dễ dàng. Nhưng mà lời nói tới miệng, cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý. Đào Hồng Ba cũng không bắt ép cô, ông còn phát phúc lợi cho cô “Con đối nó tốt một chút, ba lại mua cho con một cái di động, giữ cẩn thận, đừng cho mẹ con thấy.” Đào Nhiễm hưng phấn mà gật đầu, được được được ạ! Ngày hôm sau đi học, cô liền đưa đồ ăn vặt của mình qua. Cô cũng không bỏ được, bản thân cùm cụp cùm cụp ăn hơn phân nửa, mới hỏi Ngụy Tây Trầm muốn ăn không. Thiếu niên ở phía sau làm bài tập, nhìn thoáng qua khóe miệng cô, trầm mặc sau một lúc lâu, mới phun ra một từ không. Đào Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, lấy về tiếp tục ăn cùng Đoạn Phân Phương. Sắp đến ngày thi, lớp học nghiễm nhiên chia làm vài loại bầu không khí. Ngồi phía trước mỗi ngày đều học tập chăm chỉ, ra chơi lại ngồi đọc sách, phía sau thì…… mỗi ngày đều như ăn tết. Chỉ cần lá gan lớn, một vòng bảy ngày đều như vậy. Ngụy Tây Trầm lại không giống bọn họ, cậu sẽ đọc sách. Đào Nhiễm có một lần thò lại gần xem, mới phát hiện cậu xem không phải sách toán học hay vật lý gì, văn bản toàn tiếng Anh cô nhìn không hiểu, nhưng mấy cái chữ to kia cô hiểu. Lý Tra Tư - Cái Tư Đặc 《 Hệ thống tài chính và đầu tư ngân hàng 》. Cậu thế nhưng đang xem tài liệu về tài chính. Ánh mắt Đào Nhiễm nhìn Ngụy Tây Trầm đều thay đổi. Cô nghĩ, có lẽ rất nhiều năm sau, lớp học đại đa số đều là công nhân viên chức bình thường, nhưng cậu lại không giống. Nói không chừng cậu sẽ trở thành thương nhân. Đào Nhiễm đột nhiên nhớ tới lần trước vui đùa nói —— Nếu sau này cậu phát đạt, nhất định phải đối tốt với tôi cùng người nhà tôi nha. Nhưng trước mắt nhìn hành động cắt đứt quan hệ cùng Đào gia, có lẽ lời nói của cậu đã thay đổi, biến thành Nếu cậu phát đạt, nhất định kiến Đào gia đem cậu trở nên không đáng giá tiền, toàn bộ phải trả giá đắt. Đào Nhiễm động não, sức tưởng tượng phong phú. Cô tự mình bổ não một hồi ân oán tình thù, lại nói tiếp, cô cũng không quá tin tưởng Ngụy Tây Trầm thích cô. Cô cảm thấy thích không phải như vậy. Cậu có thể đối với cô lạnh lùng vô tình, cũng có thể trêu chọc cô, trở mặt phiên còn nhanh hơn lật sách. Cô trước kia thích Giang Diệp cũng không như vậy, cô luôn thật cẩn thận, hy vọng cậu ấy vui vẻ. Làm gì có ai giống như Ngụy Tây Trầm động một tí liền muốn bóp chết cô? Cô càng nghĩ càng cảm thấy, Ngụy Tây Trầm có mấy thứ kia, là phòng ngừa chu đáo, đoán chắc sẽ đến Đào gia, nên thám thính chi tiết mỗi người Đào gia. Ngay từ đầu Đào Hồng Ba cùng Trình Tú Quyên rất thích cậu ta, nếu không phải dì cậu ta ngoài ý muốn đến thăm, không chừng hiện tại cậu ta ở Đào gia chính là thượng khách. Nghĩ thông suốt, Đào Nhiễm thở phào nhẹ nhõm. Đào Hồng Ba nhận lời mua di động mới cho cô, lần thi này đối với cô tự nhiên không còn quan trọng, tùy tiện đoán bừa là được. Cô cũng không cần đáp ứng một điều kiện của Ngụy Tây Trầm, quả thực hoàn mỹ. Lần đầu tiên thi xếp hạng, ai cũng có tâm tình phức tạp. Tháng 11 đã phát thành tích, phiếu điểm phát xuống dưới, có người vui mừng có người sầu. Đào Nhiễm lúc này vận khí tốt, xếp thứ năm đếm ngược, phía sau còn 4 người làm đệm lót cho cô. Vị trí đầu tiên quả nhiên vẫn là Ngụy Tây Trầm. Điểm của cậu không sai biệt lắm gấp ba điểm của cô. Người so người, tức chết người. Cũng may lúc này không sợ thành tích Ngụy Tây Trầm gửi cho Trình Tú Quyên, Trình Tú Quyên cũng sẽ không đối lập quở trách cô. Từ lúc công bố thành tích tới nay, các nữ sinh đến WC tầng này đột nhiên rất đông. Đào Nhiễm phân biệt một hồi lâu, hỏi Đoạn Phân Phương “Sao nữ sinh năm ba nào cũng chạy tới WC tầng này, đi tập thể à?” Đoạn Phân Phương phụt cười lên tiếng, cô viết trên giấy Các chị ấy là tới xem vị trí thứ nhất. Đào Nhiễm quay đầu lại, “Vị trí thứ nhất” ở phía sau cô đang chơi game, ngón tay cậu thon dài lại linh hoạt. Thái độ vững vàng làm cậu thoạt nhìn bình tĩnh lại lạnh nhạt, bên cạnh Lam Tấn cũng chơi cùng cậu, mặt tức giận đến đỏ bừng, kích động sắp từ trên bàn nhảy dựng lên, trong miệng còn thường phun ra vài câu thô tục. Hai người bọn họ như thể không phải chơi cùng một trò. Thì ra bất tri bất giác, cậu lại nổi tiếng như vậy. ~~~ Cao trung Cẩm Thành không khí sung sướng rất dày đặc, kì thi mới quá, liền bắt đầu chuẩn bị 70 năm kỷ niệm ngày thành lập trường. Đào Nhiễm thông thường sẽ ở dưới khán đài xem mọi người biểu diễn, vừa ăn đồ ăn vặt vừa vỗ tay. Cô biết năm nay Thất trung cách vách sẽ phái một bộ phận đại biểu tới trường chúc mừng, Phó Địch cũng tới khiêu vũ. Đào Nhiễm cũng không có tài nghệ gì, cô chỉ biết vẽ tranh, nhưng vẽ tranh rất khó để có thể biểu diễn ra tài năng, cho nên đứng ở trên sân khấu, trước nay đều không phải cô. Năm nay hội học sinh lại bảo cô tan học đừng đi, đi tới phòng âm nhạc một chuyến. Đào Nhiễm thấp thỏm tới phòng âm nhạc, mới phát hiện bên trong đã có vài nữ sinh đang đứng, có hội học sinh, còn có hai người năm hai. Hai người năm hai là một nam một nữ, cô đều quen biết. Nam sinh là Quan Lỗi của lớp 6, nữ sinh tên là Chung Thiến, hai người ngoại hình không tồi đều cao. Đào Nhiễm chào hỏi bọn họ, những người khác đều lễ phép mà đáp lại, chỉ có Chung Thiến cười “Cậu trước kia chưa từng làm MC, chúng tôi đều được mời đến, cậu đến đây làm gì?” Một học tỷ năm ba trong hội học sinh có chút xấu hổ, cô nhìn bộ dạng mờ mịt của Đào Nhiễm, liền biết Đào Nhiễm cũng không biết tới để làm cái gì, cô nhẹ giọng giải thích cho Đào Nhiễm “Trường học chúng ta có lệ, sẽ chọn học sinh năm hai làm MC cho ngày kỷ niệm thành lập trường, năm nhất mới đến không có kinh nghiệm, năm ba lại muốn chuẩn bị thi đại học, cho nên muốn mời em đến thử một chút?” Trong ấn tượng của Đào Nhiễm, MC đều hết sức cao lớn, ăn mặc tây trang lễ phục, thanh âm ngọt ngào dáng người cao ráo xinh đẹp. Cô tuy có chút tự tin, cũng rất muốn thử sức, nhưng rốt cuộc chưa làm MC bao giờ, có chút do dự “Em không có kinh nghiệm, nếu không mọi người chọn người khác đi?” Chung Thiến cười “Biết ngay mà.” Giọng điệu có chút khinh miệt, làm người nghe không thoải mái, Quan Lỗi bên cạnh nhíu mày nói tiếp “Cũng đều chưa có kinh nghiệm, không cần thiết nói như vậy.” Chung Thiến nhìn cậu ta một cái “Cậu thích cô ta à?” Mặt Quan Lỗi đỏ lên “Chung Thiến, cậu đừng nói chuyện lung tung!” Chung Thiến quay đầu đi, nhỏ giọng nói “Cũng chỉ được cái mặt.” Đào Nhiễm có chút tức giận. Tính cách cô rộng rãi, từ trước đến nay nhân duyên khá tốt, nhưng bởi vì gương măt xinh đẹp, một bộ phận nữ sinh không thích cô. Phó Địch như vậy, người trước mặt cũng như vậy.
Đào Nhiễm cảm thấy Ngụy Tây Trầm gần đây rất kỳ lạ. Khi cô trở về nhà sau cuộc họp phụ huynh - giáo viên ngày hôm đó, Trình Tú Quyên đã quở trách một hồi và bắt cô thề không bao giờ đến gần Ngụy Tây Trầm nữa. Trình Tú Quyên tính tình ngoan cố, vì vậy Đào Nhiễm có tính cách khéo đưa đẩy. Muốn cô thề thì cô thề, nhưng trong thâm tâm cô biết không ai có thể nói trước được tương lai sẽ ra sao. Sau buổi họp lớp ngày hôm đó, trong lớp bùng nổ tin đồn, tất cả đều là suy đoán về thân thế của Ngụy Tây Trầm. Ham muốn khám phá những chuyện bát quái của mọi người vô tận, cũng không biết bọn họ nhặt nhạnh như nào, phiên bản cuối cùng được đưa ra là Cha mẹ của Ngụy Tây Trầm đã qua đời, và hắn đến từ một nơi vô cùng hẻo lánh. Gần như 100% sát với sự thật. Nhưng đối với Ngụy Tây Trầm, đây là một vết thương vô hình. Tháng 12 đã đến, thời tiết trở nên lạnh hơn, Đào Nhiễm mặc bên ngoài một chiếc áo len màu hồng. Da trắng nên trông rất hồng hào đáng yêu. Tóc đã mọc khá nhiều nhưng chỉ ngang vai. Cửa sổ trong lớp đóng chặt, bên ngoài gió thổi lồng lộng. Đoạn Phân Phương ôm chặt lấy mình lắc lắc "Mùa đông năm nay nhất định rất lạnh, không biết có tuyết hay không." Cô quay đầu nhìn Đào Nhiễm đang vẽ bằng một cuốn sổ nhỏ. Những đường nét của nhân vật truyện tranh thành hình dưới ngòi bút của cô, Đoạn Phân Phương thốt lên "Nhiễm Nhiễm, cậu vẽ đẹp quá, sau này có nghĩ tới thi Năng khiếu không?" Đào Nhiễm ngừng vẽ, cẩn thận suy nghĩ một chút, gật đầu nói "Tớ chắc sẽ thi, tớ đã nghĩ qua, nếu dựa vào điểm ở kỳ thi tuyển sinh đại học nhất định sẽ không vào được đại học, nếu làm bài thi Năng khiếu, điểm sẽ đỡ thấp hơn nhiều." "Không tệ, không giống mình, mình không có năng khiếu gì, thậm chí thi văn nghệ, thể thao cũng không được." Rất hiếm khi hai cô gái học kém này nói về tương lai. Đoạn Phân Phương quay đầu lại hỏi Lam Tấn "Lam Tấn, cậu thi Năng khiếu không?" Lam Tấn ngồi phía sau bọn họ lâu như vậy cũng là người hay buôn chuyện, tuy nói bừa nhưng ở chung lâu rồi, cũng cảm thấy hắn không tồi. Nghe vậy, Lam Tấn ngẩng đầu lên "Không thi, học Thể dục thể thao mệt lắm, nhìn những vận động viên kia đi, già rồi cũng không tiếp tục được, đây là ngành nghề rủi ro cao, ăn thịt người trẻ, cũng không phù hợp với những tài năng trí tuệ như tôi." Sự vô liêm sỉ của hắn khiến Đoạn Phân Phương bật cười, ngay cả Đào Nhiễm cũng hơi cong môi. Chỉ có Ngụy Tây Trầm im lặng, mặt không biểu cảm. Lam Tấn suy nghĩ một chút rồi hỏi anh "Anh Ngụy, sau này anh muốn học trường nào?" Hắn liên tục nhắc đến vài trường đại học nổi tiếng, "Em thấy anh có thể vào học hết." Ngụy Tây Trầm không trả lời, hắn trầm ngâm suy nghĩ. Lần đầu tiên anh nghe Đào Nhiễm nói về tương lai, cô luôn tỏ ra vui vẻ và vô tư, ngây thơ và hoạt bát. Thi Năng khiếu sao? Thi Năng khiếu cũng phải trả một cái giá, chẳng hạn như cô sẽ không đến trường trong suốt năm lớp 12. Thi Năng khiếu đòi hỏi phải được đào tạo chuyên nghiệp, kỳ thi này sẽ diễn ra trước kỳ thi tuyển sinh đại học. Thấy anh im lặng, Lam Tấn không hỏi nữa. Gần đây trong lớp tràn ngập tin đồn về Ngụy Tây Trầm, cho dù Lam Tấn có uy lực đến đâu, hắn cũng không thể ngăn chặn những tin đồn riêng tư. Ai cũng biết Ngụy Tây Trầm gần đây rất cáu kỉnh và tâm trạng rất tệ. Ngụy Tây Trầm và Đào Nhiễm đang chiến tranh lạnh. Vì lần trước Đào Nhiễm nói có thể giúp hắn trở lại trấn Thanh Từ, về sau hắn phớt lờ cô. Cô chọc tim anh giỏi như vậy, chọc khiến tim anh đau nhói, đây mới thực sự là cô nhóc vô tâm vô phế. Kết quả là ở hàng sau hình thành một màn cực kỳ quỷ dị, Lam Tấn và Đoạn Phân Phương trò chuyện vui vẻ, Đào Nhiễm không thèm ngoảnh lại lấy một lần, Ngụy Tây Trầm lạnh lùng nhìn sách của mình, như thể hai mắt sắp xé nát sách. Tiếp theo là tiết Vật lý. Chuông vào lớp vang lên, giáo viên Vật lý bước vào lớp với một cuốn sách trên tay. Ông tên là Vương Hạo Trung, là một người đàn ông trung niên rất nho nhã, giày da đen bóng, kiểu tóc "Địa Trung Hải", khi nói thích cao giọng. Biệt danh mà các bạn cùng lớp đặt cho ông là Địa Trung Hải. Hầu hết các học sinh trong lớp đều không thích ông, quan niệm về học sinh giỏi và học sinh kém của Vương Hạo Trung đặc biệt nghiêm trọng. Tự nhiên thích khen học sinh giỏi, hại học sinh kém đến chết. Nếu bài kiểm tra đặc biệt tồi tệ sẽ bị ông điểm danh và nhắc đến lịch sử đen tối này cho đến khi vượt qua bài kiểm tra. Điểm mấu chốt là bài giảng của ông cũng rất nhàm chán. Những người trong lớp không khỏi phàn nàn, thắc mắc làm thế nào mà vị giáo viên này lại đến trường trung học Cẩm Thành dạy học. Người yêu thích mới nhất của ông là Ngụy Tây Trầm, số 1 trong lớp. Vương Hạo Trung đặt sách giáo khoa lên bàn và yêu cầu học sinh lấy sách bài tập ra. Ông thích giảng bài nhưng hôm nay lại cố ý thay đổi thói quen đó. Điểm môn Vật lý của Ngụy Tây Trầm tháng trước là thứ nhất trong khối, Vương Hạo Trung rất tự hào về điều đó, đây là học sinh của ông, vì thế lúc này ông hắng giọng "Câu hỏi thứ 8 trang 56, hãy để Ngụy Tây Trầm lên bục và giảng cho mọi người." Tiếng nói vừa dứt, trong lớp nhất thời yên tĩnh. Tất cả đều quay đầu nhìn về phía Ngụy Tây Trầm ở bàn cuối, gần đây tâm trạng anh rất u ám, không ai dám trực diện khiêu khích anh. Ngụy Tây Trầm đặt bút trong tay xuống, thật lâu sau mới đứng dậy. Anh không phải kiểu một chàng trai đẹp trai tỏa nắng mà thay vào đó là sự nam tính mạnh mẽ, trông trưởng thành hơn hầu hết những người trong lớp. Suốt quãng đường từ hàng ghế cuối cùng lên bục giảng, các bạn trong lớp đều lén lút nhìn anh. Đoạn Phân Phương nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói với Đào Nhiễm, "Mặc dù biết hắn rất đáng sợ, nhưng hắn vẫn rất đẹp trai nha." Ngụy Tây Trầm mím môi, hắn không thích giảng bài, càng không thích những ánh mắt từ phía dưới nhìn mình. Đối với anh, hầu hết thế giới này đều kinh tởm và dơ bẩn. Anh ghét họ. Câu hỏi mà Ngụy Tây Trầm sắp nói rất điển hình, là một bài kiểm tra bắt buộc trong kỳ thi cấp ba, các electron chuyển động tròn đều với tốc độ đều trong một từ trường đều. Anh cầm viên phấn lên bảng đen vẽ một bức hình trước, bắt đầu một cách tùy tiện, nhưng những đường nét đều sắc nét và thẳng tắp. Ngụy Tây Trầm đến lớp chưa lâu, hầu như mọi người trong lớp đều không tiếp xúc với anh chứ đừng nói đến việc nghe anh giảng. Lúc này cả lớp đều ngầm hiểu, yên lặng nhìn bạn học sinh học cực đỉnh này. Ngoài cửa sổ gió gào thét, Ngụy Tây Trầm vẽ xong bức hình, quay người lại, mọi người đều ngẩng đầu nhìn anh. Chỉ có một người cúi đầu tiếp tục vẽ bằng bút chì. Ánh mắt anh trở nên lạnh lùng. Ngụy Tây Trầm không nói thừa, cũng không đọc câu hỏi cho các bạn học, anh trực tiếp bắt đầu bài giảng. Đầu tiên là tìm bán kính quỹ đạo của các electron trong chuyển động tròn đều. Anh vẽ ra quỹ đạo hoàn chỉnh và bắt đầu phân tích các ý tưởng giải quyết vấn đề. Có lẽ người biết sử dụng tốt đầu óc thực sự có một loại hấp dẫn, logic của anh rõ ràng và tỉ mỉ, cách diễn đạt của anh cũng rất đơn giản và dễ hiểu, phía dưới cho dù là tò mò mà nghe hay học kém thì nghe xong cũng biết thêm chút ít. Vương Hạo Trung đứng ở lối đi, liên tục gật đầu, vẻ mặt tự hào không thể che giấu được, ông có vẻ háo hức vỗ tay. Ngụy Tây Trầm vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng. Anh thật sự không phải người tốt, anh ghét những ánh mắt đang nhìn mình từ bên dưới, ánh mắt anh muốn nhìn lại không nhìn anh. Anh dừng lại, nhìn cô gái mặc len hồng ở hàng áp chót với ánh mắt lạnh lùng. Giờ phút này vẫn còn một đáp án. Chỉ còn duy nhất một đáp án. Khi anh đột ngột ngừng nói, phản ứng của Vương Hạo Trung là dữ dội nhất, theo ánh mắt của Ngụy Tây Trầm, ông nhìn thấy Đào Nhiễm đang "làm việc riêng". Vương Hạo Trung lập tức đập bàn, khiến chủ nhân bàn đó sơ run lên, cao giọng nói "Đào Nhiễm, em làm cái gì vậy? Ngụy Tây Trầm đang giảng bài, em ngay cả một chút tôn trọng cũng không có. Đi học không nghiêm túc. Nói cho tôi biết làm thế nào em được có 38 điểm trong bài kiểm tra, đó là do thái độ cẩu thả của em mà em đã nhận được đấy!" Vương Hạo Trung càng nói càng tức giận, làm học sinh khiếp đảm, lại vỗ bàn một cái "Em đứng dậy cho tôi." Đào Nhiễm đỏ mặt, cuối cùng đứng dậy giữa những lời mắng mỏ của ông. Lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày, cô ngước mắt lên nhìn người trên bục giảng, bên ngoài là chàng trai mặc áo len đen, khoác áo khoác đồng phục học sinh, vẻ mặt lạnh lùng cũng đang nhìn cô. Trên bảng đen viết một đống phép tính, anh ở ngay trước đống chữ viết trắng kia, mặt không cảm xúc nhìn cô. Vương Hạo Trung vẫn mắng không ngừng, từ điểm tồi tệ nhất của Đào Nhiễm là 19 điểm trong năm đầu tiên ở trường trung học, đến tổng điểm thấp thứ năm lần trước, ông gần như đã mắng cô cả đời. Mắng mỏ ác như vậy, ngay cả những học sinh khác cũng cảm thấy Đào Nhiễm thật đáng thương. Đào Nhiễm cắn chặt răng, cố gắng không để ủy khuất tràn ra, lạnh lùng nhìn những người trên bục. Đây là những gì anh thích, đây là những gì anh muốn ư? Tôi hận anh, tôi rất hận anh, tôi cực kỳ hận anh! Một cơn bão dường như đang hình thành trong đôi mắt đen nhánh của cậu thiếu niên kia, Vương Hạo Trung không ngừng mắng chửi. Ngoài phòng học đang mưa, Ngụy Tây Trầm đột nhiên vỗ bục giảng "Đủ rồi!" Lần này, Vương Hạo Trung, người vẫn đang đứng mắng mỏ trên lối đi, rùng mình một cái. Thiếu niên trên bục đôi mắt đỏ hoe, cậu cầm viên phấn và nói với giọng đè nén "Đáp án cuối cùng là bán kính quỹ đạo bằng 3." Viết xong nét cuối cùng, viên phấn trong tay anh gãy vụn. Anh bước xuống bục giảng, đi về phía Đào Nhiễm mà không thèm nhìn giáo viên Vật lý đang chết lặng. Dưới ánh mắt kinh hãi của cả lớp, anh nắm cổ tay cô bước ra ngoài. Cho đến khi cửa sau bị đóng sầm lại, toàn bộ lớp Ba vẫn chưa có phản ứng gì. Mưa bên ngoài lập tức rơi nặng hạt, hạt mưa bị gió thổi bay xiên vào hành lang. Anh nắm tay cô nóng ran, đột ngột quay lại nhéo cằm cô. Đào Nhiễm thực sự đã rơi nước mắt, những giọt nước mắt cuộn tròn trong hốc mắt, như thế nào cũng không chịu rơi xuống, cô nhìn anh như thể đang nhìn kẻ thù. Tim anh đập mạnh. Anh không biết nên giận hay nên hận cô, rõ ràng người đau là anh, nhưng người hay làm nũng kia lại khóc. Anh dường như luôn làm cô khóc. Người khác khi thích một người có lẽ không bá đạo ngang ngược như anh. Lòng bàn tay anh thô ráp, đó là huân chương cho những năm tháng gian khổ còn sót lại, anh lạnh mặt, nhẹ nhàng ôm mặt cô lau nước mắt. Đào Nhiễm không kìm được nước mắt, hắn là người bắt nạt cô, cũng là người đến lau nước mắt cho cô. Ngụy Tây Trầm thấp giọng nói với cô "Cô không phải rất lợi hại sao, ông ấy mắng nhiều như vậy tại sao không đáp trả?" Anh lạnh lùng chỉ ra sự thật, "Cô chỉ là con hổ giấy bắt nạt kẻ yếu." Đào Nhiễm vừa định phản bác, anh đột nhiên cúi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ của cô "Đào Nhiễm, cho nên cô chỉ dám đối đầu với tôi thôi." Trong giọng nói của anh có một sự dịu dàng và bất lực lạ kỳ, "Bởi vì cô biết, tôi luyến tiếc cô."
anhnguyenflypro Thành viên tích cực Tham gia 21/8/2018 Bài viết 692 Đã được thích 3 Điểm thành tích 18 KHÔNG TIN ANH YÊU THẦM EM ĐÂU Tác giả Đằng La Vi Chi Thể loại Hiện đại, thanh xuân vườn trường, oan gia, nữ ngốc manh - nam tâm cơ, trước rất ngọt sau ngược tâm một chút xíu, HE. Độ dài 63 chương Tình trạng Hoàn cv - chưa edit Link đọc truyện không tin anh yêu thầm em đâu - Văn án Lớp mười năm ấy, Đào gia nhận nuôi một cậu trai nông thôn nghèo. Cậu ta yên lặng, thành tích tốt lại có chí cầu tiến. Chỉ có Đào Nhiễm biết, cậu ta không phải thứ tốt gì. Mỗi ngày Đào Nhiễm đều muốn bóp chết cậu ta cho rồi, người này vừa nhìn đã biết là người xấu, nếu sau này hắn thành công, Đào gia chúng ta liền xong đời rồi. Nhưng mà cô không biết, tên nhóc bại hoại cô ghét cay ghét đắng lại thầm mến cô. ~ Ngụy thiếu cảm thấy một người xấu xa lại vô tâm vô cảm như hắn. Hiếm khi chịu đựng một người làm trời làm đất, lại còn cảm thấy cô ấy dễ thương. Muốn trao trái tim cho em, em lại không cần. Em sẽ phải trả giá đắt đấy. Nhiễm Nhiễm đông thăng, nhật lạc Tây Trầm. Từ khi gặp em, anh không thể yêu ai khác nữa. - Những đứa trẻ có thành tích kém thường không thích bị cha mẹ so sánh mình với người cùng lứa có thành tích tốt. Đào Nhiễm chính là đứa trẻ học kém đó, thành tích của cô “không đến nỗi nào” chỉ mới thứ hai từ dưới đếm lên, còn người học giỏi kia là học bá một vùng đứng đầu cả huyện. Huống hồ Đào Nhiễm còn bị mẹ mình bắt phải theo người ta học tập, phải đối xử tốt với người ta, người mà ngay từ cái nhìn đầu tiên cô đã thấy không phải người lương thiện. Đào Nhiễm cảm thấy mình rất oan ức và đáng thương, không ai tin lời cô rằng hắn ta xấu xa cả. Ngụy Tây Trầm năm ấy được Đào gia đứng ra làm người giám hộ, chuyển từ thôn quê lên Cẩm Thành học tập, thành tích đứng đầu, là học bá thi cử điểm tuyệt đối. “Người lớn lên đoan chính, mi thanh mục tú, hiểu chuyện lại lễ phép.” Nhưng tất cả chỉ là vỏ bọc của Ngụy Tây Trầm, tác giả rất có tâm khi gắn tag cho anh một cách cực chính xác “Nam chính lúc trước là nông thôn tâm cơ boy, sau này là bá đạo tổng tài”. Chính xác là tâm cơ boy cộng với đại ca giang hồ. Sau khi bị Đào Nhiễm nhìn thấy Ngụy Tây Trầm đang đánh nhau, anh cũng không buồn che giấu bản tính “xấu xa” của mình nữa. Đào Nhiễm là con gái rượu của một gia đình giàu có, cô xinh đẹp ngọt ngào, sống ngây ngô và có phần hơi ngốc. Từ lần đầu tiên nghe mẹ mình kể về tên “con nhà người ta” Ngụy Tây Trầm kia, Đào Nhiễm đã không có chút ấn tượng tốt nào, cô đã “cảm nhận” được tên kia không tốt đẹp gì. Và thật sự tên kia không có ý tốt thật, hắn vậy mà lại yêu thầm cô mấy năm rồi. Từ một câu nói “Tuy rằng giọng cậu khó nghe, tính tình thì hung dữ, nhưng cậu là người đẹp nhất trong bọn họ, tôi phải cùng cậu làm bạn bè” đầy tính nhan khống của Đào Nhiễm ba năm trước, Ngụy Tây Trầm liền trầm luân như truyện đam mỹ. Đối với Ngụy Tây Trầm, Đào Nhiễm là một ánh trăng sáng, mười mấy năm trước cuộc đời anh không có ai như vậy, cô mang một thân phận cao quý nhưng dễ gần lại đáng yêu, cô ngây ngô nhưng không hề ngốc nghếch, cô sống vui vẻ đến vô tư, cô là những gì mà Ngụy Tây Trầm phải ước ao. Phía sau Ngụy Tây Trầm là câu chuyện về một vùng quê bị bỏ quên, nơi mà tồn tại tất cả mặt xấu của cuộc sống, nơi sống của những người nghiện ngập tù tội bỏ trốn, nơi của những cô gái làng chơi hết thời, nơi của những người bị xã hội chối bỏ. Những đứa trẻ được sinh ra và lớn lên ở đấy có sinh mạng không bằng cỏ rác, sinh ra trong xã hội thối nát, lớn lên nhưng không thấy được ngày mai, đầy rẫy bất công và nguy hiểm. Ở đấy muốn thay đổi vận mệnh chỉ có một con đường - học tốt và thoát khỏi nơi đó, anh học thật tốt và dùng nắm đấm ép buộc bọn nhóc nơi đó phải đi học, đến nỗi tên nhóc có điểm thấp nhất bị phạt thì điểm số còn cao gấp đôi Đào Nhiễm. Tuy đã thoát khỏi vùng đất đáng sợ đó nhưng Ngụy Tây Trầm vẫn mang trong mình sự tự ti, sợ Đào Nhiễm ghét bỏ, sợ cô lại bỏ đi quên đi mình. Nên khi yêu đương Ngụy Tây Trầm rất nhạy cảm và có ý chiếm hữu cực cao, sợ bị tổn thương nhưng lại không ngừng đuổi theo Đào Nhiễm. Ngụy Tây Trầm không phải một nam chính thanh xuân dương quang rạng rỡ, anh là một mảnh khác chững chạc và đen tối. Mình kể nghe có vẻ Ngụy Tây Trầm rất đáng thương, rất cần được yêu thương, nhưng mình xin đính chính Ngụy Tây Trầm xuất thân đáng thương thật nhưng tính cách rất là đáng đánh *[Ngụy Tây Trầm duỗi tay ngăn cô lại, nhẹ nhàng mở miệng “Đào Nhiễm.” Cô ngước mắt nhìn hắn. Thiếu niên lộ ra một nụ lười biếng “Cùng cậu thương lượng chuyện này.” “Cái gì?” Cô tiếp lời theo bản năng. “Hòa hảo được không?” Đào Nhiễm mở to hai mắt, con ngươi đen lúng liếng phảng phất như thấy quỷ, Ngụy Tây Trầm nói cái gì? Hắn nói “Cậu đừng chán ghét tôi được không.” Thiếu niên rũ mắt nhìn cô, “Tôi đã đợi rất nhiều năm.” Cô thanh thanh giọng nói, theo gậy mà bò lên “Vậy cũng được, nói cho tôi nghe mọi chuyện của cậu, không được đối với người nhà của tôi làm chuyện xấu, còn có, không được làm tôi sợ, nghe mệnh lệnh của tôi nữa…” Ngụy Tây Trầm bỗng hối hận mình tự dưng nóng đầu mà nói với cô. Ôn nhu tiểu ý như vậy, ha hả cô ấy biết cái gì chứ. Hắn híp mắt, ngữ điệu chứa ý cười “Nghe nói những chỗ hoang vắng như thế này là thích hợp nhất để chôn xác.” Đường lớn hoang vắng, kể cả một chiếc taxi cũng không có. Đào Nhiễm quyết đoán ngậm miệng.] Như tên truyện, ban đầu Đào Nhiễm không hề tin một tên ác bá như vậy lại thích mình, cô chỉ thấy hắn ta bắt nạt cô thôi, nhưng sau khi thấy được rất nhiều thứ mà Ngụy Tây Trầm cất giấu, cô bàng hoàng nhận ra tên kia nói thích cô là thật. Mình công nhận và chắc mọi người cũng sẽ công nhận rằng Ngụy Tây Trầm yêu thương, sủng Đào Nhiễm đến không có giới hạn, không thể tả nổi luôn. Đến nỗi thật lâu sau này khi con hai người đã lớn, con trai phản nghịch Ngụy Tây Trầm không hề đánh mắng nó nhưng con trai làm Đào Nhiễm khóc Ngụy Tây Trầm tẩn nó ngay tức khắc. *[Ngụy Tây Trầm đột nhiên nhớ tới Lam Tấn từng hầm hừ một câu Ngụy ca, anh sớm muộn gì cũng chết trong tay cô ấy. Hắn cười rộ lên, chết cũng là chết vui sướng chết trong hạnh phúc. Chết có ý nghĩa.] Chuyện truyện ngôn tình của hai người có thể xâu chuỗi thành một chuỗi thời gian như sau ba năm yêu thầm, một năm ngọt ngào, sáu năm cách xa dằn vặt. Hai người bên nhau chưa được bao lâu thì biết bao biến cố ập đến, vậy là xa nhau, xa không một lời từ biệt, xa nhau trong sự hiểu lầm. Khi hỏi Đào Nhiễm tại sao lại không yêu người khác, cô nói lòng cô nhỏ lắm, cô chỉ vào tim mình, nơi đó khó yêu nhưng cũng khó quên. Nhưng họ có thật sự từ bỏ dễ dàng như vậy không? Tất nhiên là không rồi vì kết cục là Happy Ending mà. Sau khi nhìn lại họ nhận ra họ chỉ còn có người kia, họ sẽ sống thật hạnh phúc để bù đắp những mất mát khi xưa, sống hạnh phúc ở bến đỗ cuối cùng ấy. Đối với mình đây không còn là một câu chuyện và thanh xuân và ước mơ của tuổi trẻ. Truyện mang một màu sắc khá trầm lắng, đan xen trong đó là những âm mưu, những sự va chạm với cuộc đời đầy khắc nghiệt, mạnh mẽ chứng minh cho chúng ta thấy cuộc sống không hề màu hồng, kể cả trong tiểu thuyết cũng không. Xem thêm các chủ đề tạo bởi anhnguyenflypro Các chủ đề tương tự - Review Truyện Không Có Lai Sinh - Review 10+ Truyện Xuyên Không Hay Nhất Được Đề Cử Bxh 2022 - Review Truyện Băng Vệ Sinh Không Thành Vấn Đề - Review Truyện Hôn Nhân Không Tình Yêu - Review Truyện Sau Khi Tôi Chết Anh Ấy Không Cưới Thêm Ai Nữa Chia sẻ trang này
Lớp mười năm ấy, Đào gia nhận nuôi một cậu trai nông thôn nghèo. Cậu ta yên lặng, thành tích tốt lại có chí cầu tiến. Chỉ có Đào Nhiễm biết, cậu ta không phải thứ tốt gì. Mỗi ngày Đào Nhiễm đều muốn bóp chết cậu ta cho rồi, người này vừa nhìn đã biết là người xấu, nếu sau này hắn thành công, Đào gia chúng ta liền xong đời rồi. Nhưng mà cô không biết, tên nhóc bại hoại cô ghét cay ghét đắng lại thầm mến cô. ~ Ngụy thiếu cảm thấy một người xấu xa lại vô tâm vô cảm như hắn. Hiếm khi chịu đựng một người làm trời làm đất, lại còn cảm thấy cô ấy dễ thương. Muốn trao trái tim cho em, em lại không cần. Em sẽ phải trả giá đắt đấy. Nhiễm Nhiễm đông thăng, nhật lạc Tây Trầm. Từ khi gặp em, anh không thể yêu ai khác nữa. Những đứa trẻ có thành tích kém thường không thích bị cha mẹ so sánh mình với người cùng lứa có thành tích tốt. Đào Nhiễm chính là đứa trẻ học kém đó, thành tích của cô “không đến nỗi nào” chỉ mới thứ hai từ dưới đếm lên, còn người học giỏi kia là học bá một vùng đứng đầu cả huyện. Huống hồ Đào Nhiễm còn bị mẹ mình bắt phải theo người ta học tập, phải đối xử tốt với người ta, người mà ngay từ cái nhìn đầu tiên cô đã thấy không phải người lương thiện. Đào Nhiễm cảm thấy mình rất oan ức và đáng thương, không ai tin lời cô rằng hắn ta xấu xa cả. Ngụy Tây Trầm năm ấy được Đào gia đứng ra làm người giám hộ, chuyển từ thôn quê lên Cẩm Thành học tập, thành tích đứng đầu, là học bá thi cử điểm tuyệt đối. “Người lớn lên đoan chính, mi thanh mục tú, hiểu chuyện lại lễ phép.” Nhưng tất cả chỉ là vỏ bọc của Ngụy Tây Trầm, tác giả rất có tâm khi gắn tag cho anh một cách cực chính xác “Nam chính lúc trước là nông thôn tâm cơ boy, sau này là bá đạo tổng tài”. Chính xác là tâm cơ boy cộng với đại ca giang hồ. Sau khi bị Đào Nhiễm nhìn thấy Ngụy Tây Trầm đang đánh nhau, anh cũng không buồn che giấu bản tính “xấu xa” của mình nữa. Đào Nhiễm là con gái rượu của một gia đình giàu có, cô xinh đẹp ngọt ngào, sống ngây ngô và có phần hơi ngốc. Từ lần đầu tiên nghe mẹ mình kể về tên “con nhà người ta” Ngụy Tây Trầm kia, Đào Nhiễm đã không có chút ấn tượng tốt nào, cô đã “cảm nhận” được tên kia không tốt đẹp gì. Và thật sự tên kia không có ý tốt thật, hắn vậy mà lại yêu thầm cô mấy năm rồi. Từ một câu nói “Tuy rằng giọng cậu khó nghe, tính tình thì hung dữ, nhưng cậu là người đẹp nhất trong bọn họ, tôi phải cùng cậu làm bạn bè” đầy tính nhan khống của Đào Nhiễm ba năm trước, Ngụy Tây Trầm liền trầm luân. Đối với Ngụy Tây Trầm, Đào Nhiễm là một ánh trăng sáng, mười mấy năm trước cuộc đời anh không có ai như vậy, cô mang một thân phận cao quý nhưng dễ gần lại đáng yêu, cô ngây ngô nhưng không hề ngốc nghếch, cô sống vui vẻ đến vô tư, cô là những gì mà Ngụy Tây Trầm phải ước ao. Phía sau Ngụy Tây Trầm là câu chuyện về một vùng quê bị bỏ quên, nơi mà tồn tại tất cả mặt xấu của cuộc sống, nơi sống của những người nghiện ngập tù tội bỏ trốn, nơi của những cô gái làng chơi hết thời, nơi của những người bị xã hội chối bỏ. Những đứa trẻ được sinh ra và lớn lên ở đấy có sinh mạng không bằng cỏ rác, sinh ra trong xã hội thối nát, lớn lên nhưng không thấy được ngày mai, đầy rẫy bất công và nguy hiểm. Ở đấy muốn thay đổi vận mệnh chỉ có một con đường - học tốt và thoát khỏi nơi đó, anh học thật tốt và dùng nắm đấm ép buộc bọn nhóc nơi đó phải đi học, đến nỗi tên nhóc có điểm thấp nhất bị phạt thì điểm số còn cao gấp đôi Đào Nhiễm. Tuy đã thoát khỏi vùng đất đáng sợ đó nhưng Ngụy Tây Trầm vẫn mang trong mình sự tự ti, sợ Đào Nhiễm ghét bỏ, sợ cô lại bỏ đi quên đi mình. Nên khi yêu đương Ngụy Tây Trầm rất nhạy cảm và có ý chiếm hữu cực cao, sợ bị tổn thương nhưng lại không ngừng đuổi theo Đào Nhiễm. Ngụy Tây Trầm không phải một nam chính thanh xuân dương quang rạng rỡ, anh là một mảnh khác chững chạc và đen tối. Mình kể nghe có vẻ Ngụy Tây Trầm rất đáng thương, rất cần được yêu thương, nhưng mình xin đính chính Ngụy Tây Trầm xuất thân đáng thương thật nhưng tính cách rất là đáng đánh Mời các bạn đón đọc Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu của tác giả Đằng La Vi Chi.
Bad gateway Error code 502 Visit for more information. 2023-06-12 055517 UTC You Browser Working Amsterdam Cloudflare Working Host Error What happened? The web server reported a bad gateway error. What can I do? Please try again in a few minutes. Cloudflare Ray ID 7d5fd811cf3b0e33 • Your IP • Performance & security by Cloudflare
không tin anh yêu thầm em đâu