Theo quy định tại Điều 82 Luật Hôn nhân và gia đình năm 2014 có quy định về quyền được thăm nom con sau ly hôn của người không trực tiếp nuôi dưỡng như sau: "1. Cha, mẹ không trực tiếp nuôi con có nghĩa vụ tôn trọng quyền của con được sống chung với người trực tiếp Kết hôn gần 3 năm vẫn không có con, đưa vợ đi khám tôi ngã quỵ biết lý do không thể tin nổi Tôi cảm mến em ngay từ lần đầu gặp mặt rồi theo đuổi để rước em về làm vợ. Tôi luôn tự hào vì có được người vợ như Dương. Mỗi khi cùng nhau ra ngoài, chúng tôi luôn Chồng bỏ nhà theo bồ, ngoại tình hết lần này tới lần khác trong gần 10 năm hôn nhân, nhưng chị Hoan vẫn không muốn ly hôn. Người mẹ cầu cứu vì không thể gặp con 3 tuổi. TP HCM Ngày toà cho ly hôn và trao quyền nuôi con gái gần 3 tuổi cũng là ngày cô giáo Ôn Cẩm Loan không thể gặp và biết bất cứ thông tin gì về con. Muốn con dâu tốt, mẹ chồng phải tốt trước Tôi và Duy đã ly hôn được 3 năm. Chúng tôi đến với nhau vì tình yêu, chia tay nhau không phải vì hết yêu mà vì lúc đó kinh tế của chúng tôi quá khó khăn. Tôi vẫn nhớ ngày hôm đó, con ốm sốt cao, tôi bảo chồng đưa tiền đưa con đi khám. Luật Hôn nhân và gia đình năm 2014 quy định về quyền thăm nom con sau khi ly hôn: "Sau khi ly hôn, người không trực tiếp nuôi con có quyền thăm nom con; không ai được cản trở người đó thực hiện quyền này. Trong trường hợp người không trực tiếp nuôi con lạm dụng việc thăm Sau khi hai người làm xong thủ tục ly hôn, vợ Đoàn lập tức đi tìm đám bạn thân của cô ấy, gọi điện thoại cũng không nghe. Chẳng ngờ nửa năm sau ly hôn gặp lại, vợ cũ của Đoàn bỗng trở thành một người hoàn toàn khác: nghèo túng, xơ xác, lôi thôi lếch thếch. nsYgE. Theo quy định tại Luật Hôn nhân và Gia đình, khi ly hôn, con chưa thành niên hoặc đã thành niên nhưng mất năng lực hành vi dân sự hoặc không có khả năng lao động và không có tài sản để nuôi mình gọi tắt là con sẽ được giao cho một trong hai vợ, chồng nuôi dưỡng, chăm sóc, giáo dục. Người được trực tiếp giao nuôi con sẽ có trách nhiệm tạo điều kiện tốt nhất cho con để nuôi dưỡng, chăm sóc, giáo dục con. Còn người không trực tiếp nuôi con thì phải có nghĩa vụ cấp dưỡng cho con. Đặc biệt, khoản 1, khoản 2, khoản 3 Điều 82 Luật Hôn nhân và Gia đình nêu rõ 1. Cha, mẹ không trực tiếp nuôi con có nghĩa vụ tôn trọng quyền của con được sống chung với người trực tiếp nuôi. 2. Cha, mẹ không trực tiếp nuôi con có nghĩa vụ cấp dưỡng cho con. 3. Sau khi ly hôn, người không trực tiếp nuôi con có quyền, nghĩa vụ thăm nom con mà không ai được cản trở. Cha, mẹ không trực tiếp nuôi con lạm dụng việc thăm nom để cản trở hoặc gây ảnh hưởng xấu đến việc trông nom, chăm sóc, nuôi dưỡng, giáo dục con thì người trực tiếp nuôi con có quyền yêu cầu Tòa án hạn chế quyền thăm nom con của người đó. Theo quy định này, cả hai vợ, chồng đều phải tôn trọng việc nuôi dưỡng con của người được trực tiếp nuôi con và việc chăm sóc con của người không trực tiếp nuôi con. Đồng thời, người nào không trực tiếp nuôi con phải thực hiện cấp dưỡng theo thỏa thuận của hai vợ, chồng. Đặc biệt, tuyệt đối không được cản trở nuôi thăm non con của người không trực tiếp nuôi con. Đây là quyền và nghĩa vụ của người không trực tiếp nuôi con. Do đó, sau khi ly hôn, nếu con được giao cho vợ nuôi dưỡng, chăm nom, giáo dục thì người vợ tuyệt đối không được cấm chồng cũ thăm con. 2. Không cho thăm con sau ly hôn bị phạt thế nào? Theo phân tích ở trên, việc thăm con sau khi ly hôn là quyền và nghĩa vụ của người không trực tiếp nuôi con. Đồng thời, người được giao nuôi con cũng không được ngăn cấm, cản trở việc thăm con của người không trực tiếp nuôi con. Theo Điều 2 Luật Phòng, chống bạo lực gia đình, việc ngăn cấm không cho chồng cũ, vợ cũ thăm con sau khi ly hôn là một trong các hành vi bạo lực gia đình. Do đây là hành vi bị cấm nên nếu người nào vi phạm sẽ bị xử phạt vi phạm hành chính theo quy định tại Điều 53 Nghị định số 167/2013/NĐ-CP. Cụ thể, sẽ phạt cảnh cáo hoặc phạt tiền từ – đồng với người có hành vi ngăn cản quyền thăm nom, chăm sóc giữa cha, mẹ và con trừ trường hợp bị hạn chế theo quyết định của Tòa án. Như vậy, theo quy định này, nếu vợ cũ không cho chồng cũ thăm con sau khi hai vợ, chồng ly hôn thì có thể bị phạt tiền đến đồng. Khoản 3 Điều 82 Luật Hôn nhân và Gia đình năm 2014 quy định Cha, mẹ không trực tiếp nuôi con lạm dụng việc thăm nom để cản trở hoặc gây ảnh hưởng xấu đến việc trông nom, chăm sóc, nuôi dưỡng, giáo dục con thì người trực tiếp nuôi con có quyền yêu cầu Tòa án hạn chế quyền thăm nom con của người đó. Theo quy định này, nếu cha hoặc mẹ không trực tiếp nuôi con sau khi ly hôn nhưng lợi dụng việc thăm con để cản trở hoặc gây ảnh hưởng xấu đến việc trông nom, chăm sóc, nuôi dưỡng, giáo dục con thì có thể bị hạn chế quyền thăm con của người đó. Cũng theo quy định này, Tòa án chỉ ra quyết định, bản án hạn chế quyền thăm nom con của người không trực tiếp nuôi con nếu có yêu cầu của người đang trực tiếp nuôi con. Như vậy, chỉ có 02 trường hợp, vợ cũ được yêu cầu Tòa án hạn chế chồng cũ gặp con gồm – Lợi dụng việc thăm con để cản trở việc trông nom, chăm sóc, nuôi dưỡng, giáo dục con của người còn lại. – Lợi dụng việc thăm con để gây ảnh hưởng xấu đến việc thực hiện quyền trông nom, chăm sóc, giáo dục con của người được giao trực tiếp nuôi con. Để yêu cầu Tòa án hạn chế quyền thăm con sau khi ly hôn, người đang trực tiếp nuôi con cần thực hiện theo thủ tục sau Hồ sơ cần chuẩn bị – Đơn yêu cầu hạn chế quyền thăm nom con. – Bản sao quyết định ly hôn. – Bản sao Chứng minh nhân dân/Căn cước công dân/hộ chiếu. – Chứng cứ, chứng minh người không trực tiếp nuôi con có hành vi lợi dụng thăm con để cản trở hoặc gây ảnh hưởng xấu đến con. Tòa án có thẩm quyền giải quyết – Tòa án cấp huyện nơi cha hoặc mẹ cư trú, làm việc theo điểm b khoản 2 Điều 35 và điểm k khoản 2 Điều 39 Bộ luật Tố tụng dân sự năm 2015. – Tòa án cấp huyện nơi người con cư trú theo điểm b khoản 2 Điều 35 và điểm c khoản 2 Điều 40 Bộ luật Tố tụng dân sự năm 2015. Phí, lệ phí Tòa án là bao nhiêu? Theo phụ lục ban hành kèm theo Nghị quyết số 326/2016/UBTVQH14, lệ phí trong trường hợp này được quy định như sau – Lệ phí sơ thẩm đồng. – Lệ phí phúc thẩm đồng. 4. Vợ cũ không cho gặp con sau khi ly hôn, phải làm sao? Thực tế cho thấy, vợ, chồng khi được giao nuôi con sau khi ly hôn thường có xu hướng ngăn cấm con cái không được gặp người còn lại. Đây là hành vi bị cấm. Tuy nhiên, khi bị cản trở, người cha, mẹ có thể thực hiện theo các cách sau Thỏa thuận Theo quy định, khi giải quyết tranh chấp, Tòa án trước hết sẽ căn cứ vào thỏa thuận của các bên. Do đó, người bị ngăn không cho thăm con có thể thỏa thuận với người còn lại Phân tích đây là hành vi trái pháp luật, bản thân không hề lợi dụng việc thăm con để cản trở hoặc gây ảnh hưởng xấu đến con, tất cả vì lợi ích của con… Yêu cầu Tòa án giải quyết Trong trường hợp hai bên không thể thỏa thuận được, người bị cấm gặp con có thể khởi kiện ra Tòa, yêu cầu người đang được nuôi con phải đảm bảo quyền, nghĩa vụ được thăm con của người không trực tiếp nuôi con. Đồng thời, yêu cầu người được giao con thực hiện nghĩa vụ của mình là không được ngăn cấm, cản trở người không trực tiếp nuôi con được thăm nom con. Ngoài ra, nếu có chứng cứ về việc người kia không đủ điều kiện trực tiếp trông nom, chăm sóc, nuôi dưỡng, giáo dục con thì có thể yêu cầu Tòa án ra quyết định thay đổi người trực tiếp nuôi con căn cứ điểm b khoản 2 Điều 84 Luật Hôn nhân và Gia đình. Nếu còn vướng mắc chưa rõ hoặc cần hỗ trợ pháp lý khác, bạn vui lòng liên hệ số điện thoại hoặc Đặt lịch hẹn để được hỗ trợ trực tiếp. Cách đây vài năm, tôi và em từng là đồng nghiệp làm chung một công ty. Chúng tôi một người cấp trên một người cấp dưới lâu ngày làm việc dần nảy sinh tình cảm. Có thể nói, em là cô gái khá hoàn hảo, vừa xinh đẹp, đằm thắm lại tốt bụng, dịu dàng. Khi dẫn em về nhà ra mắt, bố mẹ tôi cũng khá ưng ý với nàng dâu tương lai hò được hơn 2 năm thì chúng tôi kết hôn. Tôi chủ động yêu cầu em nghỉ việc ở công ty để tập trung chăm lo chuyện nhà cửa. Bản thân tôi khi đó cũng vô cùng hài lòng khi cưới được người vợ tề gia nội trợ, tất cả mọi việc trong nhà đều được em lo liệu êm xuôi, từng bộ đồ cho đến đôi vớ đi làm của tôi cũng được em tỉ mẩn chuẩn bị. Sau một thời gian thì em mang thai rồi hạ sinh con trai đầu lòng của chúng tôi. Từ đây, gia đình tôi bắt đầu xảy ra nhiều chuyện xào xáo. Tôi nhận thấy rõ ràng sự thay đổi của em. Trước đây chẳng bao giờ em than phiền hay tỏ ra mệt mỏi mỗi khi làm việc nhà, vậy mà bây giờ hở một chút lại trách móc tôi không phụ giúp. Bộ em tưởng tôi sung sướng lắm sao, ngày nào cũng phải bù đầu giải quyết công việc, về nhà là mệt lả không còn chút sức lực. Tôi biết em chăm con vất vả nhưng chẳng phải buổi sáng cũng có bà vú đến giúp đỡ hay sao. Em suốt ngày ở nhà làm sao hiểu tôi cực khổ thế nào để kiếm tiền về nuôi sống cả gia đình dần, tôi chán nản không muốn về nhà. Ngày cũng cũng viện cớ làm việc về thật khuya để không phải chạm mặt em rồi cãi vả. Khi đó, thậm chí cả tuần chúng tôi không nói với nhau quá 10 câu. Rồi 1 ngày, em soạn đồ đem đi giặt thì phát hiện vết son trên cổ áo của tôi. Thật ra dạo ấy, tôi thường xuyên phải đi nhậu tiếp đối tác, trong quá trình đó cũng đụng chạm không ít phụ nữ. Giải thích mãi mà em không tin khiến tôi cũng mất bình tĩnh rồi cãi nhau 1 trận thật ầm hôm sau, em đề nghị ly hôn. Thật ra, tôi cũng nhìn thấy trước kết quả này nhưng không ngờ nó đến sớm vậy. Nhận thấy tình cảm vợ chồng cũng phai nhạt, tôi đồng ý giải thoát cho nhau. Tôi nhường quyền nuôi dưỡng và cho 2 mẹ con em một số tiền để trang trải cuộc sống. Mỗi tháng, tôi vẫn đều đặn gửi tiền chu cấp vào tài khoản của đây, tôi rất tự tin mình cũng khá tài giỏi, nếu không có em cũng thừa sức tìm được một người vợ khác tốt hơn rất nhiều lần. Nhưng khi em đi rồi, tôi mới cảm thấy bản thân mình đã quá ngạo mạn. Thời gian sau đó, tôi càng sợ về nhà, sợ cảm giác cô độc một mình giữa căn nhà rộng lớn, thiếu vắng bóng dáng em và con. Thì ra bao năm qua, tôi đã quá quen với sự hiện diện và chăm sóc của em, để giờ đây khi đã đánh mất cảm thấy hối tiếc thì cũng quá muộn năm qua, dù cho tôi có năn nỉ cỡ nào, em cũng nhất quyết không chịu gặp tôi, chỉ thỉnh thoảng gửi ảnh con trai cho tôi xem. Đến một ngày, tôi quyết tâm nhất định phải gặp em cho bằng được. Dù có phải quỳ rạp dưới chân khóc lóc ỉ ôi, tôi cũng muốn thử níu kéo em một lần. Sau khi xem lại một lượt các bức ảnh của con, tôi cuối cùng cũng tìm được ngôi trường mẫu giáo mà thằng bé đang theo học. Ngày hôm đó, tôi đến trước cổng trường đợi, mong được gặp 2 mẹ con. Từ xa, tôi thấy con trai bước ra nhưng bên cạnh lại là một người phụ nữ lạ mặt. Tiến đến tự giới thiệu bản thân, người này mới tiết lộ cho tôi biết về hoàn cảnh hiện tại của ra sau khi sinh con, sức khỏe của em suy giảm nghiêm trọng. Tôi nhớ không ít lần em than mệt, bóng gió về bệnh tình của mình nhưng lúc đó vì quá ích kỷ và tức giận nên tôi chẳng mảy may để ý, còn cho rằng em viện cớ. Sau khi ly hôn, em cật lực làm việc kiếm tiền nhưng không lâu sau lại bị chẩn đoán mắc bệnh thận mãn tính. Hằng ngày, em phải đi chạy thận, tiền kiếm được càng ngày càng ít, viện phí mỗi lúc một cao nên quá trình chạy chữa cũng bị ngắt quãng không ít lần. Giờ đây, em phải nhờ đến sự giúp đỡ của chị hàng xóm, đưa đón con trai đi học mỗi đến đây, chân tôi đã không còn đứng vững, nước mắt tuôn trào không ngừng. Tôi nhận ra mình là một thằng đàn ông tồi, suốt ngày chỉ biết bản thân mình, chẳng hề quan tâm em và con. Tôi thật sự muốn đón 2 mẹ con em về nhà chăm sóc, cũng như bù đắp lỗi lầm trong suốt thời gian qua của mình. Giờ đây, tôi đang đứng trước cửa nhà em, liệu em có chấp nhận tôi thêm lần nữa hay không? Lúc này, người bố có thể giành quyền nuôi dưỡng, chăm sóc và giáo dục con nhỏ. 2. Bố mẹ ly hôn, trẻ trên 3 tuổi nên sống với ai? Bố mẹ ly hôn con trên 3 tuổi theo ai? Câu trả lời sẽ có ngay sau đây! Theo Khoản 2 Điều 81 của Luật Hôn nhân và Gia đình năm 2014 “2. Vợ, chồng thỏa thuận về người trực tiếp nuôi con, nghĩa vụ, quyền của mỗi bên sau khi ly hôn đối với con; trường hợp không thỏa thuận được thì Tòa án quyết định giao con cho một bên trực tiếp nuôi căn cứ vào quyền lợi về mọi mặt của con; nếu con từ đủ 07 tuổi trở lên thì phải xem xét nguyện vọng của con.” Quy định này ưu tiên thỏa thuận nuôi con giữa người bố và người mẹ khi ly hôn. Tòa án sẽ công nhận sự thỏa thuận này. Tuy nhiên, nếu hai bên không thể tự thỏa thuận, cần căn cứ vào quyền lợi về mọi mặt của trẻ để quyết định xem khi bố mẹ ly hôn, trẻ nên sống với ai. Cụ thể Đối với trẻ từ 3 –7 tuổi Quyền nuôi con sẽ do tòa án quyết định dựa trên những lợi ích về mọi mặt của bé. Người bố và người mẹ cần chứng minh khả năng bản thân có thể mang lại cuộc sống tốt hơn cho trẻ để giành được quyền nuôi dạy con. Đối với trẻ từ 7 tuổi trở lên Tòa án sẽ căn cứ vào nguyện vọng của con để phân xử. Nếu người con mong muốn sống cùng bố hoặc mẹ thì đều cần có văn bản xác nhận. II. Quyền và nghĩa vụ của cha mẹ đối với con sau khi đã ly hôn Ngoài việc quan tâm đến vấn đề “khi bố mẹ ly hôn, trẻ nên sống với ai?” thì còn phải chú ý đến quyền và nghĩa vụ của cha mẹ đối với con sau khi đã ly hôn. Theo Khoản 1 Điều 81 của Luật Hôn nhân và Gia đình năm 2014 “1. Sau khi ly hôn, cha mẹ vẫn có quyền, nghĩa vụ trông nom, chăm sóc, nuôi dưỡng, giáo dục con chưa thành niên, con đã thành niên mất năng lực hành vi dân sự hoặc không có khả năng lao động và không có tài sản để tự nuôi mình theo quy định của Luật này, Bộ luật dân sự và các luật khác có liên quan.” Quy định này nhắc nhở các bậc phụ huynh rằng, dù tình nghĩa vợ chồng đã hết nhưng mối quan hệ và trách nhiệm với con vẫn còn. Vì vậy, cả bố và mẹ cần phải đảm bảo thực hiện đầy đủ quyền và nghĩa vụ chăm sóc con sau ly hôn. 1. Quyền và nghĩa vụ của người trực tiếp nuôi dưỡng con Người giành được quyền nuôi con có trách nhiệm thực hiện những nghĩa vụ chăm sóc và giáo dục con như trước khi ly hôn, đồng thời vẫn giữ được quyền nuôi dạy con như trước đây. Cụ thể, những quyền và nghĩa vụ của người trực tiếp nuôi dưỡng con đã được quy định trong Luật Hôn nhân và Gia đình năm 2014, bao gồm một số điều sau Nghĩa vụ và quyền chăm sóc, nuôi dưỡng Điều 71 Nghĩa vụ và quyền giáo dục con Điều 72 Đại diện cho con Điều 73 Bồi thường thiệt hại do con gây ra Điều 74 Quản lý, định đoạt tài sản riêng của con Điều 76, 77 2. Quyền và nghĩa vụ của người không trực tiếp nuôi dưỡng, giáo dục con Mặc dù không được trực tiếp chung sống và nuôi dạy con hằng ngày, nhưng người không giành được quyền nuôi con sau khi ly hôn vẫn có những quyền và nghĩa vụ riêng đối với con mình. Những điều này đã được quy định tại Điều 82 của Luật Hôn nhân và Gia đình năm 2014 Cha, mẹ không trực tiếp nuôi con có nghĩa vụ tôn trọng quyền của con được sống chung với người trực tiếp nuôi. Cha, mẹ không trực tiếp nuôi con có nghĩa vụ cấp dưỡng cho con. Sau khi ly hôn, người không trực tiếp nuôi con có quyền, nghĩa vụ thăm nom con mà không ai được cản trở. Những quy định này được lập ra để đảm bảo quyền lợi được nuôi dưỡng đầy đủ của con, đồng thời bảo vệ quyền lợi cho người không trực tiếp chăm sóc trẻ. Tuy nhiên, điều luật này cũng nhấn mạnh, nếu “cha, mẹ không trực tiếp nuôi con lạm dụng việc thăm nom để cản trở hoặc gây ảnh hưởng xấu đến việc trông nom, chăm sóc, nuôi dưỡng, giáo dục con thì người trực tiếp nuôi con có quyền yêu cầu Tòa án hạn chế quyền thăm nom con của người đó.” III. Cha mẹ có thể giành hay bị tước quyền nuôi con trong trường hợp nào? Mặc dù Tòa án là đối tượng trực tiếp phân xử và kết luận xem sau khi bố mẹ ly hôn, trẻ nên sống với ai, nhưng các bậc phụ huynh đều có thể tự giành lấy quyền nuôi con cho mình. Ngược lại, cũng cần lưu ý một số trường hợp đấng sinh thành có thể bị tước bỏ quyền nuôi con. 1. Trường hợp có thể giành quyền nuôi con Nếu như vợ chồng không thể thỏa thuận người sẽ trực tiếp chăm sóc con sau khi ly hôn, Tòa án sẽ can thiệp và đưa ra quyết định dựa vào nhiều yếu tố. Trong đó, yếu tố tiên quyết là bảo vệ quyền và lợi ích cao nhất cho người con. Lúc này, để giành được quyền nuôi con, phụ huynh cần chứng minh được khả năng mang lại cho trẻ cuộc sống tốt hơn so với đối phương về mọi mặt, bao gồm cả kinh tế, tinh thần và giáo dục. Cụ thể, một số thông tin sau cần được xác thực và cung cấp đầy đủ bằng chứng cho Tòa án để được xem xét quyền được nuôi con Thu nhập hàng tháng Để có được lợi thế nuôi con về mặt kinh tế, bố mẹ cần phải chứng minh mình có nguồn thu nhập ổn định và mức thu nhập này phải đảm bảo được nhu cầu tối thiểu cho con về ăn, ở, học tập… Chỗ ở ổn định Môi trường sống Bố và mẹ cần trả lời được câu hỏi, sau khi ly hôn, trẻ sẽ ở đâu và môi trường sống tại địa điểm đó như thế nào? Nơi đó có những tiện nghi gì cho việc học tập, di chuyển và phát triển của con? Yếu tố tinh thần Bố mẹ cần đảm bảo trẻ được phát triển toàn diện và tích cực về mặt sức khỏe tinh thần. Sức khỏe của người trực tiếp nuôi dưỡng Phụ huynh phải đủ sức khỏe để chăm sóc và nuôi dạy con. Đạo đức nhân phẩm của người trực tiếp nuôi dưỡng Đây là một trong những yếu tố chính quyết định quyền nuôi con của bố mẹ. Ngoài ra, nếu chứng minh được đối phương không đủ điều kiện về vật chất, thu nhập cũng như tinh thần ví dụ như ngoại tình, không chăm lo cho con, không tạo được môi trường tốt nhất để nuôi dạy, chăm sóc con… cũng là một lợi thế trong việc giành quyền nuôi con. 2. Trường hợp bị tước quyền nuôi con Bên cạnh những điều mà bố mẹ có thể làm để giành được quyền nuôi con trực tiếp, vẫn có những trường hợp phụ huynh bị tước quyền nuôi con. Khi đó, câu trả lời cho thắc mắc “bố mẹ ly hôn, trẻ nên sống với ai?” sẽ là người không bị mất quyền nuôi con theo quy định của pháp luật. Cụ thể, tại Khoản 1 Điều 85 của Luật Hôn nhân và Gia đình năm 2014 có nêu rõ những trường hợp hạn chế quyền của cha, mẹ đối với con chưa thành niên, bao gồm Người bị kết án về một trong các tội xâm phạm tính mạng, sức khỏe, nhân phẩm, danh dự của con với lỗi cố ý hoặc có hành vi vi phạm nghiêm trọng nghĩa vụ trông nom, chăm sóc, nuôi dưỡng, giáo dục con. Người phá tán tài sản của con. Người có lối sống đồi trụy. Người xúi giục, ép buộc con làm những việc trái pháp luật, trái đạo đức xã hội. Những trường hợp kể trên có thể bị tước quyền trông nom, chăm sóc, giáo dục con, quản lý tài sản riêng của con hoặc đại diện theo pháp luật cho con trong thời hạn từ 01 năm đến 05 năm. Hy vọng những thông tin trong bài viết trên đã giải đáp cho bạn những thắc mắc xoay quanh vấn đề “bố mẹ ly hôn, trẻ nên sống với ai?”. Cách đây vài năm, tôi và em từng là đồng nghiệp làm chung một công ty. Chúng tôi một người cấp trên một người cấp dưới lâu ngày làm việc dần nảy sinh tình cảm. Có thể nói, em là cô gái khá hoàn hảo, vừa xinh đẹp, đằm thắm lại tốt bụng, dịu dàng. Khi dẫn em về nhà ra mắt, bố mẹ tôi cũng khá ưng ý với nàng dâu tương lai này. Hẹn hò được hơn 2 năm thì chúng tôi kết hôn. Tôi chủ động yêu cầu em nghỉ việc ở công ty để tập trung chăm lo chuyện nhà cửa. Bản thân tôi khi đó cũng vô cùng hài lòng khi cưới được người vợ tề gia nội trợ, tất cả mọi việc trong nhà đều được em lo liệu êm xuôi, từng bộ đồ cho đến đôi vớ đi làm của tôi cũng được em tỉ mẩn chuẩn bị. Sau một thời gian thì em mang thai rồi hạ sinh con trai đầu lòng của chúng tôi. Từ đây, gia đình tôi bắt đầu xảy ra nhiều chuyện xào xáo. Tôi nhận thấy rõ ràng sự thay đổi của em. Trước đây chẳng bao giờ em than phiền hay tỏ ra mệt mỏi mỗi khi làm việc nhà, vậy mà bây giờ hở một chút lại trách móc tôi không phụ giúp. Bộ em tưởng tôi sung sướng lắm sao, ngày nào cũng phải bù đầu giải quyết công việc, về nhà là mệt lả không còn chút sức lực. Tôi biết em chăm con vất vả nhưng chẳng phải buổi sáng cũng có bà vú đến giúp đỡ hay sao. Em suốt ngày ở nhà làm sao hiểu tôi cực khổ thế nào để kiếm tiền về nuôi sống cả gia đình này. Dần dần, tôi chán nản không muốn về nhà. Ngày cũng cũng viện cớ làm việc về thật khuya để không phải chạm mặt em rồi cãi vả. Khi đó, thậm chí cả tuần chúng tôi không nói với nhau quá 10 câu. Rồi 1 ngày, em soạn đồ đem đi giặt thì phát hiện vết son trên cổ áo của tôi. Thật ra dạo ấy, tôi thường xuyên phải đi nhậu tiếp đối tác, trong quá trình đó cũng đụng chạm không ít phụ nữ. Giải thích mãi mà em không tin khiến tôi cũng mất bình tĩnh rồi cãi nhau 1 trận thật ầm ĩ. Ngày hôm sau, em đề nghị ly hôn. Thật ra, tôi cũng nhìn thấy trước kết quả này nhưng không ngờ nó đến sớm vậy. Nhận thấy tình cảm vợ chồng cũng phai nhạt, tôi đồng ý giải thoát cho nhau. Tôi nhường quyền nuôi dưỡng và cho 2 mẹ con em một số tiền để trang trải cuộc sống. Mỗi tháng, tôi vẫn đều đặn gửi tiền chu cấp vào tài khoản của em. Trước đây, tôi rất tự tin mình cũng khá tài giỏi, nếu không có em cũng thừa sức tìm được một người vợ khác tốt hơn rất nhiều lần. Nhưng khi em đi rồi, tôi mới cảm thấy bản thân mình đã quá ngạo mạn. Thời gian sau đó, tôi càng sợ về nhà, sợ cảm giác cô độc một mình giữa căn nhà rộng lớn, thiếu vắng bóng dáng em và con. Thì ra bao năm qua, tôi đã quá quen với sự hiện diện và chăm sóc của em, để giờ đây khi đã đánh mất cảm thấy hối tiếc thì cũng quá muộn màng. 3 năm qua, dù cho tôi có năn nỉ cỡ nào, em cũng nhất quyết không chịu gặp tôi, chỉ thỉnh thoảng gửi ảnh con trai cho tôi xem. Đến một ngày, tôi quyết tâm nhất định phải gặp em cho bằng được. Dù có phải quỳ rạp dưới chân khóc lóc ỉ ôi, tôi cũng muốn thử níu kéo em một lần. Sau khi xem lại một lượt các bức ảnh của con, tôi cuối cùng cũng tìm được ngôi trường mẫu giáo mà thằng bé đang theo học. Ngày hôm đó, tôi đến trước cổng trường đợi, mong được gặp 2 mẹ con. Từ xa, tôi thấy con trai bước ra nhưng bên cạnh lại là một người phụ nữ lạ mặt. Tiến đến tự giới thiệu bản thân, người này mới tiết lộ cho tôi biết về hoàn cảnh hiện tại của em. Thì ra sau khi sinh con, sức khỏe của em suy giảm nghiêm trọng. Tôi nhớ không ít lần em than mệt, bóng gió về bệnh tình của mình nhưng lúc đó vì quá ích kỷ và tức giận nên tôi chẳng mảy may để ý, còn cho rằng em viện cớ. Sau khi ly hôn, em cật lực làm việc kiếm tiền nhưng không lâu sau lại bị chẩn đoán mắc bệnh thận mãn tính. Hằng ngày, em phải đi chạy thận, tiền kiếm được càng ngày càng ít, viện phí mỗi lúc một cao nên quá trình chạy chữa cũng bị ngắt quãng không ít lần. Giờ đây, em phải nhờ đến sự giúp đỡ của chị hàng xóm, đưa đón con trai đi học mỗi ngày. Nghe đến đây, chân tôi đã không còn đứng vững, nước mắt tuôn trào không ngừng. Tôi nhận ra mình là một thằng đàn ông tồi, suốt ngày chỉ biết bản thân mình, chẳng hề quan tâm em và con. Tôi thật sự muốn đón 2 mẹ con em về nhà chăm sóc, cũng như bù đắp lỗi lầm trong suốt thời gian qua của mình. Giờ đây, tôi đang đứng trước cửa nhà em, liệu em có chấp nhận tôi thêm lần nữa hay không? Xem thêm Tôi thật sự muốn đón 2 mẹ con em về nhà chăm sóc, cũng như bù đắp lỗi lầm trong suốt thời gian qua của mình. Giờ đây, tôi đang đứng trước cửa nhà em, liệu em có chấp nhận tôi thêm lần nữa hay không? Cách đây vài năm, tôi và em từng là đồng nghiệp làm chung một công ty. Chúng tôi một người cấp trên một người cấp dưới lâu ngày làm việc dần nảy sinh tình cảm. Có thể nói, em là cô gái khá hoàn hảo, vừa xinh đẹp, đằm thắm lại tốt bụng, dịu dàng. Khi dẫn em về nhà ra mắt, bố mẹ tôi cũng khá ưng ý với nàng dâu tương lai này. Hẹn hò được hơn 2 năm thì chúng tôi kết hôn. Tôi chủ động yêu cầu em nghỉ việc ở công ty để tập trung chăm lo chuyện nhà cửa. Bản thân tôi khi đó cũng vô cùng hài lòng khi cưới được người vợ tề gia nội trợ, tất cả mọi việc trong nhà đều được em lo liệu êm xuôi, từng bộ đồ cho đến đôi vớ đi làm của tôi cũng được em tỉ mẩn chuẩn bị. Sau một thời gian thì em mang thai rồi hạ sinh con trai đầu lòng của chúng tôi. Từ đây, gia đình tôi bắt đầu xảy ra nhiều chuyện xào xáo. Tôi nhận thấy rõ ràng sự thay đổi của em. Trước đây chẳng bao giờ em than phiền hay tỏ ra mệt mỏi mỗi khi làm việc nhà, vậy mà bây giờ hở một chút lại trách móc tôi không phụ giúp. Bộ em tưởng tôi sung sướng lắm sao, ngày nào cũng phải bù đầu giải quyết công việc, về nhà là mệt lả không còn chút sức lực. Tôi biết em chăm con vất vả nhưng chẳng phải buổi sáng cũng có bà vú đến giúp đỡ hay sao. Em suốt ngày ở nhà làm sao hiểu tôi cực khổ thế nào để kiếm tiền về nuôi sống cả gia đình này. Dần dần, tôi chán nản không muốn về nhà. Ngày cũng cũng viện cớ làm việc về thật khuya để không phải chạm mặt em rồi cãi vả. Khi đó, thậm chí cả tuần chúng tôi không nói với nhau quá 10 câu. Rồi 1 ngày, em soạn đồ đem đi giặt thì phát hiện vết son trên cổ áo của tôi. Thật ra dạo ấy, tôi thường xuyên phải đi nhậu tiếp đối tác, trong quá trình đó cũng đụng chạm không ít phụ nữ. Giải thích mãi mà em không tin khiến tôi cũng mất bình tĩnh rồi cãi nhau 1 trận thật ầm ĩ. Ngày hôm sau, em đề nghị ly hôn. Thật ra, tôi cũng nhìn thấy trước kết quả này nhưng không ngờ nó đến sớm vậy. Nhận thấy tình cảm vợ chồng cũng phai nhạt, tôi đồng ý giải thoát cho nhau. Tôi nhường quyền nuôi dưỡng và cho 2 mẹ con em một số tiền để trang trải cuộc sống. Mỗi tháng, tôi vẫn đều đặn gửi tiền chu cấp vào tài khoản của em. Trước đây, tôi rất tự tin mình cũng khá tài giỏi, nếu không có em cũng thừa sức tìm được một người vợ khác tốt hơn rất nhiều lần. Nhưng khi em đi rồi, tôi mới cảm thấy bản thân mình đã quá ngạo mạn. Thời gian sau đó, tôi càng sợ về nhà, sợ cảm giác cô độc một mình giữa căn nhà rộng lớn, thiếu vắng bóng dáng em và con. Thì ra bao năm qua, tôi đã quá quen với sự hiện diện và chăm sóc của em, để giờ đây khi đã đánh mất cảm thấy hối tiếc thì cũng quá muộn màng. 3 năm qua, dù cho tôi có năn nỉ cỡ nào, em cũng nhất quyết không chịu gặp tôi, chỉ thỉnh thoảng gửi ảnh con trai cho tôi xem. Đến một ngày, tôi quyết tâm nhất định phải gặp em cho bằng được. Dù có phải quỳ rạp dưới chân khóc lóc ỉ ôi, tôi cũng muốn thử níu kéo em một lần. Sau khi xem lại một lượt các bức ảnh của con, tôi cuối cùng cũng tìm được ngôi trường mẫu giáo mà thằng bé đang theo học. Ngày hôm đó, tôi đến trước cổng trường đợi, mong được gặp 2 mẹ con. Từ xa, tôi thấy con trai bước ra nhưng bên cạnh lại là một người phụ nữ lạ mặt. Tiến đến tự giới thiệu bản thân, người này mới tiết lộ cho tôi biết về hoàn cảnh hiện tại của em. Thì ra sau khi sinh con, sức khỏe của em suy giảm nghiêm trọng. Tôi nhớ không ít lần em than mệt, bóng gió về bệnh tình của mình nhưng lúc đó vì quá ích kỷ và tức giận nên tôi chẳng mảy may để ý, còn cho rằng em viện cớ. Sau khi ly hôn, em cật lực làm việc kiếm tiền nhưng không lâu sau lại bị chẩn đoán mắc bệnh thận mãn tính. Hằng ngày, em phải đi chạy thận, tiền kiếm được càng ngày càng ít, viện phí mỗi lúc một cao nên quá trình chạy chữa cũng bị ngắt quãng không ít lần. Giờ đây, em phải nhờ đến sự giúp đỡ của chị hàng xóm, đưa đón con trai đi học mỗi ngày. Nghe đến đây, chân tôi đã không còn đứng vững, nước mắt tuôn trào không ngừng. Tôi nhận ra mình là một thằng đàn ông tồi, suốt ngày chỉ biết bản thân mình, chẳng hề quan tâm em và con. Tôi thật sự muốn đón 2 mẹ con em về nhà chăm sóc, cũng như bù đắp lỗi lầm trong suốt thời gian qua của mình. Giờ đây, tôi đang đứng trước cửa nhà em, liệu em có chấp nhận tôi thêm lần nữa hay không? Theo Helino

ly hôn 3 năm không được gặp con