Vợ ơi, đừng đi nữa! Anh sai rồi! Chương 5. Chương trước Chương tiếp. Chương 5: Ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên ngắt ngang màn giới thiệu của Dương Họa Y. Nhan Từ Khuynh lấy điện thoại di động ra, nhíu mày.
Nội dung truyện Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! của tác giả Lãnh Nguyệt Băng - Mỗi ngày, cô đều tìm đủ mọi cách để trốn thoát khỏi căn biệt thự đầy ác mộng đó cũng như thoát khỏi bàn tay tàn nhẫn của anh Nhưng rồi… anh vừa mới nhận sai với cô, cả hai lại gặp tai nạn và xuyên không về thời trung cổ…
Để cha đi lấy lên!" Lê Vân Hàng đứng lên cười, trong mắt tràn đầy mãn nguyện. "Cha, cha cứ ngồi đi, để con đi là được rồi!" Lê Nhật Linh vỗ vỗ vào cánh tay của Lê Vân Hàng, rồi đứng lên. Xa nhà lâu như vậy, giờ phút này cô muốn làm nhiều việc hơn nữa cho dù là sức lực ít ỏi. "Bà ơi, bà ăn cái này đi!" "Ông ngoại, ông ăn cái này đi"
Vợ ơi,đừng đi! Giới Thiệu. Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, hay truyện ngôn tình một cách nhanh nhất.
Bố ơi, đừng lấy vợ! - Chương 12: Tình cũ không rủ cũng tới (Hồng Nhung/Lotus - Theo Pháp luật và bạn đọc) 14/06 21:25 - Chương 11: Một nụ hôn cho hai người phụ nữ (Hồng Nhung/Lotus - Theo Pháp luật và bạn đọc) 13/06 21:37
Vợ ơi, đừng đi nữa! Anh sai rồi! Chương 19: Trong hai ngày sau đó cô ở lỳ trong nhàHạ Lan Châu, Dương Họa Y kẽm chế tâm trạngvô hình, chuẩn bị mang đơn ly hôn trở về nhà họ Dường nói rõ ràngmọi chuyện. Ban đầu cô trở về nước không phải là muốn ly hôn sao?
kPsG9o. Thời gian Lộc Tang Tang hẹn Đoạn Kính Hoài đến cục dân chính, trước đó một ngày, là sinh nhật Giản Minh Đường. Hôm sinh nhật, Giản Minh Đường mời tất cả bạn bè chơi từ nhỏ và đi học cùng mở party, Lộc Tang Tang có trong số đó, cùng ngày, cô ngồi xe Nguyễn Phái Khiết đến dự tiệc. "Cho nên nói anh ấy vốn dĩ không muốn ly hôn hả?" Nguyễn Phái Khiết vừa lái xe vừa nhiều chuyện, "Đây không giống phong cách Đoạn Kính Hoài chút nào." Lộc Tang Tang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Phải không. . . Tớ cũng cho rằng khi tớ đề nghị ly hôn, anh ấy sẽ rất gấp gáp kéo tớ tới cục dân chính." "Anh ấy nói chỉ cần cậu." Nguyễn Phái Khiết lườm cô, "Tớ nói nè, anh ấy không thích cậu thật chứ?" Lộc Tang Tang cười nhẹ, "Tớ không biết." "Vậy cậu vẫn thích anh ấy hả?" Lộc Tang Tang lập tức im lặng. "Một người khi đã động lòng đều nhất định muốn cân bằng, đổi lại là tớ, nếu yêu một người không yêu mình, tớ sẽ lùi bước ngay lập tức, tớ không chịu nổi ấm ức, dù chỉ một chút." Nguyễn Phái Khiết thở dài, "Tang Tang, tớ ủng hộ cậu ly hôn, trước khi cậu kết hôn tớ đã nói với cậu, người dầu muối không ăn như Đoạn Kính Hoài chẳng có gì tốt cả, lúc đó cậu còn không quan tâm." "Khi ấy tớ quan tâm làm gì, tớ quản anh ấy. . ." "Đó, bây giờ động lòng rồi mới thấy vấn đề." Lộc Tang Tang bực bội lấy điện thoại di động ra, "Vấn đề gì mà vấn đề, sắp ly hôn rồi, tớ không muốn ngày nào cũng bất an." "Nói đúng lắm, Lộc đại tiểu thư của chúng ta không phải là oán phụ." . . . Hai người nhanh chóng lái xe tới địa chỉ Giản Minh Đường gửi, bởi vì anh ta không mở party ở nhà mình. Tất cả mọi người đều quen biết, đi đến đâu Lộc Tang Tang cũng nhận được lời chào hỏi. Sau đó các cô gặp Đoạn Kính Hành, Nguyễn Phái Khiết lên tiếng chào trước, "Anh Kính Hành." Đoạn Kính Hành gật đầu chào lại, "Hai em tới rồi." "Dạ, Giản Minh Đường bày trò gì thế này, party sinh nhật mà con gái ít đến thảm thương." Đoạn Kính Hành cười đáp "Anh ấy mới có bạn gái, party là bạn gái tổ chức đấy." "Thế ạ" Để em xem bạn gái anh ấy trông thế nào." Nguyễn Phái Khiết nói xong, Lộc Tang Tang đúng lúc nhìn thấy Lộc Sương và Lộc Thừa ở cách đó không xa, người đến hôm nay quả không ít. . . Cô nhìn khắp nơi, không biết Đoạn Kính Hoài có đến không. "Anh ở bên trong." Đột nhiên, Đoạn Kính Hành nói như thế. Lộc Tang Tang ngây người một lát, cô vô thức phản bác, "Tôi không tìm anh ấy." Đoạn Kính Hành nhướng mày, "Vậy em đang tìm ai?" "Tôi tìm, tôi tìm Dương Nhâm Hi!" Lộc Tang Tang đi lướt qua Đoạn Kính Hành, miệng thì thầm "Chẳng phải nghệ thuật gia đại tài của chúng ta nói sẽ tới à? Sao cả bóng dáng cũng không thấy?" Nguyễn Phái Khiết vội vàng đuổi theo, "Anh Kính Hành, em đi trước." "Được rồi, đi đi." ** Một lát sau đến giờ nhập tiệc, Giản Minh Đường và cô bạn gái nhỏ bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người. Lộc Tang Tang đi lòng vòng ngoài hành lang đã trở lại, cô phát hiện bên trong không còn thừa mấy vị trí. Đưa mắt nhìn chỗ trống kế bên Đoạn Kính Hoài một cái, cô rất tự nhiên chọn một chỗ khác. "Này, này, Tang Tang à, chỗ của em ở đây, chỗ kia của Nhâm Hi." "?" Giản Minh Đường kéo cô ngồi xuống cạnh Đoạn Kính Hoài, Lộc Tang Tang níu tay áo anh ta, dùng ánh mắt chất vấn. Giản Mình Đường cười đen tối rồi nhỏ giọng nói "Chỗ ngồi được sắp xếp từ trước, lúc đó anh không biết hai người sẽ ly hôn." Lộc Tang Tang gằng giọng, "Party của Tổng thống à? Ngay cả chỗ ngồi cũng không đổi được!" "Ha? Không phải không phải. . . Em cứ ngồi trước đi." Giản Minh Đường kéo tay cô ra, "Đừng níu níu kéo kéo, bạn gái anh thấy bây giờ, cô ấy ghen đấy." Lộc Tang Tang " . . ." Níu em gái anh! Tất cả mọi người đang nhìn, cuối cùng Lộc Tang Tang chỉ có thể ngồi đây. Cô không nhìn Đoạn Kính Hoài, song cô vẫn cảm nhận được hơi thở anh, còn có ánh mắt thỉnh thoảng nhìn sang, cô âm thầm bực bội, dứt khoát cầm nĩa lên ăn gì đó. "Cảm ơn mọi người đã đến party sinh nhật của tôi, tối nay mọi người cứ ăn uống thoải mái, đợi lát nữa chúng ta cùng ra ngoài chơi. . ." Giản Minh Đường đứng tại vị trí trung tâm, bắt đầu khai mạc party sinh nhật của mình. Cái này ăn không tệ nha, lát nữa phải hỏi Giản Minh Đường ai làm món bánh ngọt này mới được. Nghĩ như vậy, cô định đứng dậy lấy thêm một miếng nữa, kết quả chưa kịp đứng lên thì người bên cạnh đã đẩy một đĩa giống như đúc sang. Lộc Tang Tang quay đầu nhìn lại, tay Đoạn Kính Hoài vừa rời khỏi đĩa bánh ngọt kia, anh nói "Em ăn đi." Lộc Tang Tang ". . . Tôi vừa ăn rồi." "Chẳng phải em muốn ăn nữa à?" Lộc Tang Tang nghi ngờ nhìn anh một cái, mẹ nó, anh biết thuật đọc tâm à?! Cô kiên quyết đẩy đĩa bánh ngọt về phía anh, "Không ăn, béo." Đoạn Kính Hoài ừ một tiếng, không ép nữa. "Mọi người ơi mọi người ơi, chúng ta kính thọ tinh một ly nào." "Được được." Mọi người đứng dậy cụng ly. Đoạn Kính Hoài cũng cầm ly champagne lên, có điều Lộc Tang Tang nghĩ đại khái anh chỉ làm ra vẻ, không uống thật. Nâng ly chúc mừng xong chính là thời điểm thổi nến cắt bánh kem các loại, Giản Minh Đường và bạn gái ngọt ngọt ngào ngào rải cẩu lương cho mọi người, Lộc Tang Tang cười ha hả ngồi xem. "Dương Nhâm Hi đến rồi! Ôi chao, nghệ thuật gia, sao giờ này cậu mới đến!" "Đúng thế đúng thế, bọn anh cắt bánh kem rồi." "Ngại quá, công việc kết thúc muộn một chút." Dương Nhâm Hi đi đến, "Nhưng có đến trễ đâu, mọi người còn chưa nhập tiệc mà." "Không được, đến trễ nhất định phải phạt, cậu uống được được mấy ly, tự cậu quyết định đi." "Được được được, tôi biết rồi, tôi tự giác lắm." Nói xong, Dương Nhâm Hi đi thẳng đến sau lưng Lộc Tang Tang, anh vừa nói chuyện với người bên cạnh vừa chạm vào vai Lộc Tang Tang. Lộc Tang Tang quay đầu lại nhìn một cái, sau đó cô hết sức tự nhiên bưng ly nước ấm trước mặt mình đưa cho anh. Dương Nhâm Hi nhận lấy uống vài ngụm, "Cậu đến lúc nào?" Lộc Tang Tang "Tớ đến cùng Phái Khiết, từ sớm rồi." "Ờ." Dương Nhâm Hi trả ly nước lại cho cô, "Tớ đi chào Giản Minh Đường đã." "Trước khi uống rượu thì kiếm gì ăn đi nghệ thuật gia." "Thần kinh. . ." Dương Nhâm Hi cười mắng, "Cậu tự quản mình cho tốt đi." Nhất cử nhất động, nói lên tất cả. Cảm giác quen thuộc và ăn ý dường như đã ăn sâu vào xương tủy. Đoạn Kính Hoài thu hồi ánh mắt, sau đó uống cạn ly Champagne trước mặt. Đúng lúc đuôi mắt Lộc Tang Tang lướt qua chỗ anh, vừa rồi cô cho rằng anh chỉ làm dáng một chút khi mọi người nâng ly chúc mừng, không ngờ bây giờ anh uống thật. Chẳng phải anh từng nói uống rượu hại thân, đánh chết cũng không uống sao? "Uống một ly đi." Đột nhiên, Đoạn Kính Hoài đề nghị. Lộc Tang Tang kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh, "Tôi?" Đoạn Kính Hoài rót thêm rượu cho mình, "Trước đây không chịu uống rượu với em, bây giờ đền bù." Lộc Tang Tang ". . ." Đoạn Kính Hoài cụp mắt rồi cầm ly rượu lên. Lộc Tang Tang sững sờ nhìn anh vài giây, "Anh biết uống hả?" "Không thử làm sao biết được." Đoạn Kính Hoài đưa ly đến chạm vào ly cô một cái, sau đó uống cạn một lần nữa. "Này. . . Nào có ai uống rượu như anh chứ." Đoạn Kính Hoài nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhạt, "Vậy em dạy anh đi." Con người vốn tự kiềm chế bản thân lại lộ ra ánh mắt mơ màng vì say, vừa yên tĩnh vừa ướt át, tuyệt đối không giống anh khi bình thường. Tim Lộc Tang Tang đập như trống, cô cảm thấy người này rất có vấn đề. "Theo tôi thấy anh không nên uống rượu, chẳng phải bác sĩ không được tùy tiện uống rượu sao? Lỡ say sẽ tổn hại đến hình tượng của anh đấy." Đoạn Kính Hoài thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn chằm chằm vào chiếc ly đế cao trước mặt, "Không cần nhiều quy tắc như vậy. . ." Lộc Tang Tang "?" Mẹ nó, đây đều là mấy câu cửa miệng của anh đấy. Hôm nay tuy là sinh nhật Giản Minh Đường, thế nhưng Lộc Tang Tang và Đoạn Kính Hoài vẫn thu hút sự chú của mọi người. Tất cả mọi người đều biết hai người sắp ly hôn, hơn nữa sau khi ly hôn cả hai sẽ có cuộc sống riêng của mình. Đàng trai vẫn bình tĩnh như cũ, công việc thế nào thì làm thế ấy. Còn đàng gái thì càng cởi mở, chưa ly hôn đã chơi hết mình, nói không chừng đã quen bạn trai nhỏ rồi cũng nên. Quả nhiên, nam không yêu nữ không thương, hôn nhân không thể bền lâu. Có điều chuyện này cũng bình thường mà thôi, trong thế giới của bọn họ, hôn nhân có được bao nhiêu tình cảm chứ. Hơn nữa mọi người đều hiểu rõ con người Đoạn Kính Hoài, lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể thật sự thích ai. "Đoạn Kính Hoài đang uống rượu phải không?" Cách đó không xa, có người ngạc nhiên hỏi người bên cạnh. Nghe thế người bên cạnh cũng nhìn lại, "Đúng rồi." "Trời đất. . . Hiếm lắm mới thấy anh ấy uống rượu." "Đây là lần đầu tiên tôi thấy đó, chẳng phải anh ấy không uống rượu sao?" "Không biết. . . Không được, tôi phải đến mời anh ấy một ly." Nói xong, người nọ đứng lên đi về phía anh. Lộc Tang Tang trơ mắt nhìn Đoạn Kính Hoài tiếp rượu hết người này đến người kia, ngay từ lúc người đầu tiên đến, cô vốn cho rằng anh sẽ từ chối, ai ngờ ngoài dự đoán, ai tới mời anh cũng đồng ý. Tiếp theo, đại khái mọi người đều cảm thấy mới lạ, cả đám tới đây tham gia náo nhiệt, còn anh, ai đến cũng không từ chối. "Có phải anh ấy điên rồi không?" Một lát sau, Nguyễn Phái Khiết đi đến bên cạnh cô nhỏ giọng hỏi. Lộc Tang Tang một lòng ăn bánh ngọt trước mặt, "Bình thường tớ uống rượu sao không thấy cậu hỏi tớ như vậy?" "Sao anh ấy có thể so với cậu? Đồ sâu rượu." ". . ." Hôm nay, Đoạn Kính Hoài thật "Bình dị dễ gần", nhiều người vây quanh anh như thế, cười cười nói nói, còn kính rượu anh, anh vẫn để mặc bọn họ. Quan sát một lát, chẳng hiểu sao Lộc Tang Tang vô cùng bực bội, vì thế cô đứng dậy đi ra ngoài "Tớ ra ngoài đi dạo một chút." Nguyễn Phái Khiết cũng đứng lên, "Này, chờ tớ với." Trong sân vườn tiệc sinh nhật Giản Minh Đường có một hồ bơi rất lớn, xung quanh hồ bơi chất đầy mấy thứ lòe loẹt. Lộc Tang Tang và Nguyễn Phái Khiết đi dạo một lát thì muốn trở về uống nước, kết quả vừa đi vào cô đã thấy Đoạn Kinh Hoài thẳng lưng ngồi ở chỗ của mình, anh cúi đầu, không thấy được vẻ mặt. Mọi người không còn vây xung quanh anh nữa mà đang tụm năm tụm ba trò chuyện, cực kỳ náo nhiệt. Lộc Tang Tang đánh giá anh, cô thầm nghĩ không phải người này say chết rồi chứ? Cô đi đến chỗ của mình rồi ngồi xuống, sau khi do dự, cuối cùng nể chút tình cảm vợ chồng bấy lâu nay, cô cúi đầu nhìn mặt anh. "Này, anh không sao chứ?" Không đáp lại cô. Thấy anh nhắm mắt, Lộc Tang Tang hỏi tiếp "Anh say hay là - Ôi!" Đột nhiên Đoạn Kính Hoài mở mắt, anh đưa tay giữ chặt cổ tay cô. Anh dùng rất nhiều sức, cho nên Lộc Tang Tang giật nảy mình, mọi người xung quanh cũng bị tiếng hô của Lộc Tang Tang thu hút. Đến khi nhìn thấy đôi vợ chồng sắp ly hôn tay trong tay, mọi người đều bày ra vẻ mặt khác nhau. . . Lộc Tang Tang cười khan vài tiếng rồi nói với mọi người "Anh ấy, dường như anh ấy hơi say." "Anh không say." Đoạn Kính Hoài bỗng lên tiếng trả lời. "Hả. . . vậy anh buông tôi ra trước đi." "Em muốn đi đâu?" Đoạn Kính Hoài kéo cô lại gần một chút, sau đó anh nói nhỏ "Tang Tang, em muốn đi đâu?" Lộc Tang Tang không hiểu, cô ngẩng đầu nhìn đám bạn càng không hiểu bên cạnh, "Tôi cảm thấy anh ấy uống nhiều quá rồi. . ." Có người cười nói giỡn "Tang Tang, chuyện hai người ly hôn không phải nói đùa chứ? Ngọt ngào như vậy mà." Lộc Tang Tang liếc người nọ một cái, "Ăn nói bậy bạ, ngày mai chúng tôi sẽ ly hôn được chưa." "Không được. . ." Lộc Tang Tang ngây ngẩn cả người, cô quay đầu nhìn người vừa nói chuyện bên cạnh. Người nọ cũng ngẩng đầu chớp mắt, ánh mắt từ từ đỏ lên, không giống đỏ ngầu vì giận, mà giống như con nít sắp khóc vì không được cho kẹo. . . Lộc Tang Tang ngây người, mọi người xung quanh cũng ngây người. Đoạn Kính Hoài vẫn kéo tay cô như cũ, môi anh khẽ run, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào, "Tang Tang, đừng đi được không?"
Dũng đưa con gái về lại quán cơm của Hiền để dọn đồ, nhìn những vật dụng cũ kĩ trong căn gác xếp chật chội làm Dũng càng hận chính mình nhiều hơn."Cứ lấy hết mọi thứ, ba cho con hai phòng luôn...một phòng để những thứ này, phòng còn lại sẽ có những thứ mà con muốn."Hoàng Yến mỉm rồi cùng ba dọn hết những món đồ gắn bó với mình suốt mấy năm qua."Anh đưa Hoàng Yến về nhà để chăm sóc cho con bé, cảm ơn em..." Dũng nói với em vợ duyên dáng của hắn cười rồi nháy mắt đáp lại "Không cần cảm ơn đâu anh, đền ơn là được rồi!"Dũng hiểu ý cười nhẹ rồi ra Yến vui sướng trước căn nhà hoành tráng của ba, cô bé chạy lên xuống xem xét căn nhà cả buổi mà không biết mệt, còn Dũng tranh thủ nấu chút đồ ăn cho cả hai."Con thấy sao, nhà này được không?"Hoàng Yến cười tít mắt "Đẹp và to hơn nhà cũ nhiều, còn có cả hồ bơi nữa...hi hi!"Dũng đưa tay vuốt tóc con gái rồi nói "Ăn xong nghỉ chút rồi chiều ba đưa con đi mua đồ mới.""Yeeh...!"Cô bé không ngại ngần hôn lên má Dũng như lúc còn nhỏ....Vài ngày sau, Dũng sang nhà cậu em trai để bàn một số việc."Anh chắc chứ? Vợ em tuy từng làm việc văn phòng nhưng đã nghỉ lâu rồi, sợ không đảm đương được công việc của thời buổi bây giờ." Mạnh cười rồi đáp lại "Chỉ là làm người đại diện thôi, thay mặt anh tiếp xúc với đối tác...vì giờ anh muốn dành thời gian cho Hoàng Yến nhiều nên cần một người..."Mạnh suy nghĩ một lát rối nói tiếp "Cũng không có gì, chỉ là em sợ Hiền không làm được rồi gây họa cho anh thì khổ.""Vậy thì cứ để cho Hiền làm thử một thời gian xem sao!" Dũng nói."Quyết định là của vợ em..." Mạnh nói rồi cả hai cùng nhìn sang Hiền. Từ lúc đầu tới giờ cô nàng chỉ ngồi im mà không nói gì."Vậy thì em sẽ làm, có gì thì nhờ anh Dũng chỉ bảo thêm..." Hiền đồng chuyện thêm một lúc rồi Dũng về. Hắn muốn Hiền làm người đại diện để hắn không cần ra mặt nhiều trên công ty, một phần vì muốn chăm sóc chu đáo cho con gái, phần còn lại là để chuẩn bị cho kế hoạch tiếp cận vợ sau Hiền đến nhận công việc, cô nàng mặc bộ váy công sở và trang điểm nên xinh đẹp hơn hẳn thường ngày. Dũng cố kìm nén ham muốn để hướng dẫn công việc cho cô em dâu."Trưa rồi, mình đi ăn luôn..." Dũng nói với Hiền."Anh không đón con gái sao?""Hôm nay Hoàng Yến học cả ngày, buổi trưa ở lại trường luôn nên chiều anh mới đón."Dũng đưa Hiền tới một nhà hàng ăn trưa rồi chạy thẳng tới một khách sạn khá xa."Anh tới đây làm gì?" Hiền biết thừa nhưng vẫn làm bộ cười "Còn một vài việc nữa anh hướng dẫn thêm cho em...""Giờ đang nghỉ trưa mà, chưa tới giờ làm...""Vậy thì mình vào đây nghỉ, lát tới giờ rồi làm..."Hiền cũng cười rồi cả hai nhanh chóng vào trong. Hôn nhau ngấu nghiến như đôi tình nhân trẻ, Dũng lựa thế rồi đẩy dương vật vào người cô em dâu. Hai người quần nhau tới chiều mới đưa Hiền về trước rồi qua đón con gái, cô bé cười tươi trong bộ đồng phục học sinh chào hắn và lên xe. Về nhà là lại vào bếp chuẩn bị cơm tối, hắn muốn bù đắp thật tốt cho con gái mình."Nay có gì vui mà cười hoài vậy con gái?" Dũng hỏi khi hai cha con đang ăn cơm."À...có thằng kia tặng hoa cho con, mà nó cúi mặt không dám nhìn, con tránh qua một bên nhường chỗ cho nhỏ bạn mập ú thế chỗ nhận hoa. Thằng đó cười toe toét nhìn lên rồi mếu máo muốn khóc khi bị con nhỏ nắm tay lôi đi...ha ha!"Dũng cũng cười nhưng trong lòng lại thoáng lo lắng khi nghĩ tới một ngày nào đó con gái mình sẽ thuộc về thằng khác."Mà con có...bạn trai chưa?" Dũng hỏi."Làm gì có đâu ba, con không thích thằng nào hết!" Hoàng Yến vui vẻ trả nghe được câu trả lời cảm thấy vui lòng, hai cha con cùng dọn dẹp trong tiếng cười đùa vui vẻ. Dọn xong lại cùng nhau ngồi xem ti vi, Hoàng Yến cầm dĩa trái cây và đút từng miếng cho ba mình. Tâm trạng trỗi lên, Dũng lại ôm con gái vào lòng. Hoàng Yến cũng ngoan ngoãn ôm lấy ba mình như lúc còn là cái ôm xuất phát từ tình cha con thuần khiết nhưng hiện tại Hoàng Yến đã là một thiếu nữ xinh đẹp, hương thơm của cơ thể con gái mới lớn làm Dũng rạo rực, mùi hương này khác hẳn những người phụ nữ trước đây của hắn."Cũng trễ rồi, mình đi ngủ thôi con gái!" Dũng tìm cách tránh Yến gật đầu, cô bé rời khỏi người ba mình nhưng càng làm Dũng rạo rực hơn khi đôi môi mềm mại hôn lên má của hắn."Ba ngủ ngon!"Từ khi trở về với nhau, cả hai đều không đả động gì tới chuyện cũ. Không nói ra nhưng lại luôn nghĩ tới nó, Dũng hận bản thân mình nhưng ham muốn lại thoảng qua khi ôm con gái trong sau lên công ty, Dũng đè nghiến Hiền ra và nhét dương vật vào mông nàng."Anh có chuyện này nhờ em..." Dũng nói khi dương vật đang ra vào liên không nói mà gật đầu ra hiệu cho Dũng cứ nói, vì nàng đang phải cắn chặt răng kìm nén tiếng rên vì khoái cảm."Anh nhờ em tiếp cận vợ anh."Hiền mở mắt ra nhìn Dũng như không hiểu mục đích của hắn."Anh muốn giành lại vợ mình."Hiền nhìn hắn thật lâu, nỗi buồn bực và giận dỗi dâng tràn nhưng nhanh chóng qua đi. Bởi nàng nhận ra rằng Dũng là một người đàn ông vĩ đại khi không từ bỏ mà quyết tâm tìm cách đòi lại người vợ đã phản bội mình. Nàng biết bản thân mình không có vị trí nào trong tim hắn."Vậy nếu...anh làm được thì có còn...như thế này với em nữa không?""Làm sao mà anh vất bỏ cô em dâu tuyệt vời như thế này được chứ...!" Dũng nói rồi nhấp hùng hục, chiếc bàn làm việc của hắn cũng phải rung theo....Tiếng cười đùa của hai cô bé làm Dũng cũng vui lây, Hoàng Yến cùng với Ngọc là con gái của vợ chồng Mạnh đang tắm dưới hồ, hôm nay cuối tuần nên Mạnh đưa con gái và vợ sang nhà Dũng chơi. Hai người đàn ông ngồi nhắm rượu, Hiền ngồi bên cạnh làm đồ nướng còn hai cô bé kéo nhau xuống hồ. Hoàng Yến và Ngọc dần trở nên thân thiết dù cách nhau tới 4 đang làm chủ thầu một công trình xa nhà, tài chính cũng khá nhưng Hiền vẫn không bỏ quán cơm, vì đó là nguồn thu nhập chính trước khi Mạnh có được công việc hiện tại cho tới khi Dũng hốt nàng về công ty hắn. Nhậu được một lúc thì Mạnh có điện thoại công việc nên hai vợ chồng về trước, để lại Dũng thỏa sức ngắm hai cô bé non mơn mởn trong bộ đồ ướt dính sát vào cơ thể, những đường cong cũng vì thế mà lộ rõ làm Dũng cú cưng."Hoàng Yến! Con lấy cho em mượn bộ đồ mặc đỡ, Ngọc thay đồ ra bác đưa vào máy sấy khô rồi lát nữa mặc lại." Dũng nói."Dạ!" Hai cô bé ngoan ngoãn nghe bộ đồ ướt sũng của đứa cháu gái mà tay Dũng run run, chiếc quần lót và áo lót mềm mại khiến hắn nổi cơn ham muốn. Ngọc mới 12 tuổi nhưng cũng đã nảy nở, trẻ em thời nay phát triển sớm nên cô bé đã có đường nét của thiếu nữ. Cố gắng lắm mới gạt được ý nghĩ đen tối ra khỏi đầu, Dũng ngồi vào bàn làm việc để cố giữ mình bình tĩnh....Công ty cũ của Dũng vẫn còn tồn tại, tuy nhiên đang đứng trước nguy cơ phá sản. Sau khi chính thức sở hữu, Phượng chìm đắm trong cơn say tình ái với người tình nhưng vẫn giữ được chút tỉnh táo cuối cùng khi nhất định không giao lại cho Tài. Hắn ra sức đào bới moi móc tài sản của Phượng nhưng chỉ moi được dâm thủy của nàng. Sau vài năm dụ dỗ tốn hàng đống tinh trùng mà không kiếm được chút cơm cháo gì nên hắn thầm tìm cách phá hoại. Tuy vậy Tài vẫn thường xuyên làm tình với Phượng vì hắn không thể bỏ được cơ thể tuyệt hảo của đang ngồi xem kế hoạch công việc thì Hiền vào phòng."Có tin tốt đây anh...mà không biết là tốt hay xấu nữa...."Hiền nói tiếp "Em mới gặp vợ anh rồi, tình hình bên đó đang căng lắm, tầm một tháng nữa mà không có biến chuyển thì sẽ phải tuyên bố phá sản."Dũng trầm ngâm một chút rồi nói "Như vậy là tốt cho kế hoạch của mình. Em xem kĩ kế hoạch này rồi chuẩn bị giúp anh."Hắn đưa tập hồ sơ cho Hiền rồi mò vào trong váy nàng, tay hắn chạm vào bờ mu mềm mại vì Hiền không mặc quần lót. Dũng hứng khởi đẩy Hiền ngồi lên bàn làm việc rồi nhanh chóng kéo khóa quần, dương vật gân guốc bật ra đầy sung mãn."Có tiến bộ...thế là tốt...." Dũng cười hà hà rồi đâm vào."Ứ...ngày nào anh cũng cởi ra, mặc làm gì cho mất công." Hiền sung sướng đón nhận khúc thịt ngày nào cũng ăn mà không biết ôm Hiền và nhấp, do không cởi đồ và đang ở trong công ty nên chỉ có tiếng nhóp nhép khe khẽ theo từng nhịp chuyển động của dương vật. Đến bây giờ thì hắn rất thích thú với chuyện lén lút với vợ người khác, nhất là lúc đang làm tình mà người chồng gọi điện tới, cô vợ không quan tâm điện thoại của chồng mà tiếp tục với dương vật của mình làm hắn kích thích cực đờ đẫn nói "Sao hai người là anh em mà khác biệt nhau hoàn toàn. Ông Mạnh làm tình chán lắm, biết vậy hồi xưa lấy anh có phải tốt hơn không...""Hề hề, nếu anh là người khác thì thằng Mạnh mất vợ lâu rồi. Hồi xưa anh bị vợ bỏ mà lý do chính là tại anh cũng nhạt nhẽo chuyện vợ chồng như thằng Mạnh bây giờ đấy!"Hiền nhìn hắn tỏ vẻ ngạc nhiên rồi nói "Sao lại vậy? Em cứ tưởng là chị Phượng thích người khác chứ.""Phượng thích người khác là vì thằng đó làm tình giỏi rồi nó dụ dỗ..." Dũng nói."Hi hi, đúng rồi! Cứ bị cái thứ đó đâm vào người là nghe lời hết à, ai đâm nhiều hơn thì nghe lời người đó nhiều hơn, em cũng vậy nè... Mà bị vợ bỏ rồi anh mới hồi xuân hả?" Hiền cười rồi nói."Không, khả năng vẫn vậy, là do lúc trước tập trung công việc quá nên ít quan tâm tới vợ... Đi làm về mệt nên muốn giữ sức, không đáp ứng cho vợ mà có biết rằng đó là tự mình đẩy vợ vào tay thằng khác đâu..." Dũng trả lời nhưng dương vật vẫn ra vào đều đều."Vậy có khi nào ông Mạnh nhà em mất vợ luôn không ta?" Hiền nháy mắt với cười rồi nói "Hồi còn trẻ nó sung lắm, còn lúc này có thể nó cũng giống anh khi trước, nếu đòi được vợ thì anh sẽ giúp em...làm cho nó hồi xuân... Hà hà...!""Nhớ đấy nhé... Ứ...ưmm!" Hiền nói được câu cuối thì gồng người lên đỉnh....Đón con gái về nhà, Dũng tiếp tục trổ tài nấu nướng, nhưng hôm nay Hoàng Yến cũng nổi hứng tranh tài với ba mình. Cả hai cha con đều sống độc lập vài năm nay nên trình độ nấu nướng cũng kha khá. Chỉ có hai người mà bày ra tới gần chục món ăn đơn giản mà hấp dẫn."Ưm...ngon quá, ba nấu giỏi ghê...!" Hoàng Yến thích thú khi thưởng thức món ăn mới của cũng đang ăn một món do con gái làm "Con gái ba nấu cũng ngon lắm!""Nhiều quá ăn không hết, hay con gọi bé Ngọc qua ăn phụ nha!" Hoàng Yến gật đầu đồng ý. Chỉ vài phút sau đã thấy cô cháu gái tới nhà. Cả ba người cố ăn hết những món ăn đã làm."Phù...no quá...đi hết nổi luôn rồi chị ơi!" Ngọc xoa xoa cái bụng căng lên vì ăn Yến cười đáp lại "Vậy tối nay ngủ ở đây với chị luôn!""Nhưng mà em chưa xin ba mẹ..."Dũng nói "Vậy để bác nói ba mẹ con cho..." Hắn nói xong rồi gọi điện nói với Mạnh cho con bé ngủ lại nhà cầm điện thoại của Dũng nói chuyện với ba vài câu rồi hai chị em cười hớn hở kéo nhau lên lầu. Để lại một người đang nổi cơn ham muốn vì hai bờ mông tròn ngoay ngoảy của hai cô bé. Dũng cố lắc đầu xua đi ý nghĩ đồi bại rồi vào phòng làm việc, cơn ham muốn vẫn còn nên ngồi một lát Dũng phải bật phim và thủ lầu, Ngọc chạy vào phòng Hoàng Yến với nét mặt vội vã "Hi hi...chị Yến ơi! Có cái này hay lắm chị có muốn xem không?""Cái gì mới được chứ?" Hoàng Yến hỏi lại."Cứ đi theo em rồi biết!" Ngọc nói và kéo tay Hoàng Yến xuống cô bé rón rén tới trước phòng làm việc của Dũng, và bên trong tất nhiên là chính hắn đang ngồi xem phim sex và thủ dâm. Khúc thịt gân guốc to lớn của hắn làm Hoàng Yến đỏ mặt định kéo Ngọc đi lên nhưng chợt nhớ lại chuyện lúc trước, dương vật đó đã từng chui vào người mình khiến cô bé lặng im không động đậy. Đứng xem tới khi Dũng xuất khí thì hai cô bé mới chạy lên lầu."Hí hí, cái đó của ba chị dài ghê..." Ngọc cười và nói với Hoàng Yến vẫn còn đang đỏ mặt."Ủa...làm như em thấy nhiều rồi hay sao mà cười hoài vậy?" Hoàng Yến hồn nhiên nói "Ba em cũng hay làm vậy, cái của ba em ngắn hơn nhưng cũng to như vậy...""Em...em mất nết quá à..." Hoàng Yến không ngờ cô em họ còn nhỏ tuổi mà đã tò mò đàn ông."Hi hi, em còn thấy ba mẹ...ấy ấy nhau nữa kìa... Cái đó to như vậy mà ba em đút hết vào bướm của mẹ em luôn!"Hoàng Yến chỉ biết lặng im mà không nói được gì, Ngọc cứ thế mà nói tiếp."Mẹ em nói chừng nào lớn mới được cho con trai làm như vậy. Giờ còn nhỏ mà làm là rách bướm với có bầu luôn á."Hoàng Yến nhớ lại bốn năm trước, nàng cũng mới 12 tuổi như Ngọc bây giờ và đã đón nhận thứ to lớn đó vào trong người, những gì có được chỉ là sự đau đớn cùng cực."Ừ...giờ mà làm là đau lắm..." Hoàng Yến lên tiếng."Hi hi, mà chị làm thử chưa?"Hoàng Yến xấu hổ lắc đầu."Ai cũng nói đau nhưng sao mẹ em cứ làm hoài nhỉ?""Đau lúc đầu thôi, hoặc là do thằng con trai làm mạnh quá..." Hoàng Yến đưa tay xoa xoa lên âm hộ của mình rồi nói vu vơ "Chừng nào mới lớn nhỉ...""Bộ...em thèm lắm hay sao mà mong dữ vậy?" Hoàng Yến đã hết xấu hổ và bị cuốn vào sự tò mò giới tính của Ngọc."Thì em muốn thử cho biết thôi...""Giờ em con nhỏ thì không nên làm...tình, nhưng làm cái kia thì được." Hoàng Yến tỏ vẻ hiểu biết vẻ mặt hớn hở hỏi "Làm tình là làm giống ba mẹ em á? Mà làm cái kia là làm gì?""Ừ, làm tình là giống ba mẹ em với trên phim hồi nãy ba chị coi đó. Còn làm cái kia là...thủ dâm ấy!""Hi hi, thủ dâm là làm giống ba chị vừa rồi á? Mình làm gì có cái đó đâu mà làm?""Mình không có cái đó nhưng có cái khác... Em...cởi quần ra đi chị chỉ cho!" Hoàng Yến cởi quần của mình ra theo lời Hoàng Yến, âm hộ lún phún lông tơ mới mọc của cô bé hiện ra. Hoàng Yến tỏ ra hiểu biết nhưng sự thật là chính bản thân nàng cũng chưa làm như vậy bao giờ. Trước đây nàng có đọc qua tâm sự thầm kín của các cô các chị nhưng nhớ tới sự đau đớn khi bị phá trinh nên không dám thử."Làm như vầy nè..."Vừa nói Hoàng Yến vừa xoa lên âm nộ non nớt của Ngọc, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt đều, thỉnh thoảng khẽ đẩy đầu ngón tay vào cái lỗ nhỏ xíu."Tưởng gì, em cũng làm vậy mà..."Ngọc nói, cô bé cũng thường xoa nắn âm hộ của mình mỗi khi tắm, cũng cảm thấy kích thích nhưng không bằng hiện tại Hoàng Yến đang làm cho, tuy là tay con gái nhưng sự sướng khoái nhiều hơn hẳn tự mình Yến hơi quê, nhưng bản thân nàng cũng chưa thử bao giờ nên không rành."Vậy...em đút ngón tay vào đây rồi à?" Hoàng Yến nói rồi đẩy ngón tay mềm mại vào âm đạo của Ngọc."Á...đau chị ơi... Chỗ đó em cũng thử nhưng đau lắm không dám đút vào nữa.""Ừ, chỗ này phải chờ em lớn hơn, mà con trai làm mới đỡ đau hơn..."Hoàng Yến nói theo suy nghĩ riêng của nàng. Nói xong chuyển lên âm vật nhỏ bé của Ngọc, bàn tay mềm mại của Hoàng Yến đã có sự trơn trượt. Xoa nắn bờ mu rồi dùng ngón tay bóp vào âm vật của cô bé, Hoàng Yến cứ lặp lại liên tục làm Ngọc chới với trong cảm giác sướng khoái đầu đời, hai chân khép lại kẹp chặt và ngả người xuống giường. Hoàng Yến vẫn không ngừng lại, bàn tay vẫn xoa và nắn âm vật của bé Ngọc..."Á... Dừng lại chị ơi..."Ngọc la lên và hất tay Hoàng Yến ra, cô bé cảm thấy một cơn mắc tiểu dâng lên trong sự sướng khoái khó tả, cả người gồng cứng nhưng không thể ngăn được cơn buồn tiểu đó."Ưm..." Ngọc bật ra tiếng rên khi tưởng rằng mình đang tè ra giường theo từng cơn co thắt nơi bụng Yến nhìn gương mặt đờ dẫn còn đang ửng đỏ của Ngọc, khác với cô bé, nàng biết Ngọc vừa lên sướng khoái đầu đời qua đi, bé Ngọc xấu hổ không dám nhìn Hoàng Yến nhưng cảm nhận được vùng đệm dưới mông mình vẫn khô ráo, cô bé gượng dậy nhìn xuống."Ủa...?"Ngọc ngạc nhiên đưa tay sờ trên đệm, không có chỗ nào ướt. Rồi theo phản xạ đưa tay sờ vào âm hộ của mình, cũng không nước tiểu mà chỉ có một chút nước trơn trơn dính dính. Đưa ngón tay bóng loáng vì dâm thủy của chính mình lên, vẻ mặt khó hiểu như muốn hỏi Hoàng Yến."Giống như ba chị lúc nãy đó, thủ dâm tới lúc sướng thì có nước nhờn đó chứ không phải nước tiểu." Hoàng Yến giải mỉm cười vì một phần của sự tò mò giới tính đã được giải tỏa. Hai cô bé trò chuyện thêm một lúc rồi tắt đèn đi ngủ.
Thể loại ngôn tình, sắc, 25+, loạn luân, Một câu chuyện loạn luân giữa cha con, vợ chồng, anh chị dâu. Chuyện bắt đầu từ lúc Phượng có nhân tình bên ngoài lập kế hoạch để chồng quan hệ với con gái bắt buộc chồng ly hôn để lại tài sản cho cô. Từ đó biến cố liên tục xảy ra với họ dành cho sắc nữ khẩu vị hơi nặng.
Đọc truyện Vợ ơi, đừng đi nữa! anh sai rồi! full miễn phí được cập nhật nhanh nhất tại Review Vợ ơi, đừng đi nữa! anh sai rồi!, Vợ ơi, đừng đi nữa! anh sai rồi! review mới nhất và hay nhất chỉ có tại Truyện Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! Đây là câu chuyện đồng cốt ra chương nhanh! Team chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! Dương Họa Y nghe rất rõ nét lời buôn chuyện của không ít nữ giúp việc nhà bọn họ Nhan, cũng nhưng cô chẳng còn tí tương đối sức nào để chú ý đến nó nữa. Chuyến bay về nước vừa mới kéo lâu bền hơn mười tiếng đồng hồ đeo tay và hiên giờ cô chỉ muốn ném mình lên chỗ ngủ một giấc thật ngon thôi. Bước vào phòng ở mẹ Lâm vừa mới chỉ, Dương Họa Y cởi chiếc váy liền thấm những giọt mồ hôi xuống bỏ mặc đôi giầy cao gót nbọn họn dưới chân. Khóa kéo ngay bên cạnh hông eo nên cô phải mất hơn nhiều sức để mở nó, làn váy thoán thùg trượt xuống đánh tháo thân thể trảng ngần chẳng thua sút gì Ngọc Trinh. “Cạch, tiếng cửa phòng tắm giặt bị ai đó xuất kho và người nam nhi chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh hông vừa mới đứng đó. Đôi mắt sâu thăm thẳm chợt lóe tia sáng tối †ăm nhìn cô. Bắt đầu từ khi làn váy trượt xuống khỏi thân thể, hoàn toàn có thể nói Dương Họa Y không hề một mhình ảnh vải che thân. Không ngờ đến sự mở cửa bất ngờ của anh, cô vội quay phắt đi và giơ hai tay lên che ngực. “Dương Họa Y, em chưa hẳn Cảm Xúc mình có lỗi, em không tồn tại lỗi gì với anh hết” Bàn tay của Hạ Huy Thành chậm rãi trượt khỏi người cô, cũng nhưng thú vui trong ánh mắt lại đau xót “Anh nói những điều trên có đồng nghĩa với việc anh không muốn giành giật đồ vật gi nữa, em vừa mới có 1 cuộc đời xuất sắc, anh tự nguyện buông tay.” Anh ấy yêu cô từ trong dĩ vãng, cho đến hiên giờ, và cà mai sau, đã luôn luôn là cũng như vậy. Nhưng cậu không thề nói 1 cách thức trắng trợn cũng như. vậy được. Vì cô vừa mới thuộc người có hộ gia đình rồi, anh cũng không hề đơn thân nữa. Một mình gánh vác hai hộ gia đình, thứ anh hoàn toàn có thể làm chỉ được đến đây thôi. “Thực xin lỗi…cám ơn anh” Hàng nghìn chữ muốn nói đến cuối chỉ được nói ra trong vỏn vẹn sáu chữ này. Hạ Huy Thành tĩnh tâm cười “Không sao, các bạn ôm nhau lần cuối được không?” Dương Họa Y cười nội địa mắt, và mờ rộng vòng tay hướng về phía cậu. Hạ Huy Thành cúi người xuống ôm cô. Một cái ôm nghỉ thức thông thường xuyên, cũng nhưng trong người hai người biết cái ôm này đó là nói tthường xuyên dần dần biêt cho hai người. Cánh cửa phòng riêng bị đá ra mắt phát lên một tiếng “Rầm!” Cà hộ gia đình ba người vừa đi chưa được bao xa thì bị bác bảo quản còn lại. Rất khó để làm sao đứa tthấp nín khóc, lúc này lại bị dọa khóc lớn hơn, cổ bọn họng cũng như sắp bị xé toạc ra, khóc đến lặng người đi, làm người xung quanh thấy rất phiền toái. Sau đó Dương Họa Y mới bóc rời khỏi Hạ Huy Thành, khó hiểu nhìn ba người. Bạn có muốn đọc thêm truyện Dưới vương triều cổ đại
"Ơ kìa, Tang Tang đến đấy à." Vừa bước vào cửa, đập vào mắt Lộc Tang Tang là người phụ nữ mặc váy đỏ đang ngồi trên ghế sofa. Chúc Văn Quân, mẹ chồng cô. "Mẹ." Lộc Tang Tang chào hỏi. "Bà nội vừa nhắc đến con đấy, không ngờ con tới nhanh đến thế." "Đâu có, con tới muộn chứ ạ." Lộc Tang Tang đi đến bên cạnh Ngụy Nhược Hoa rồi để túi xách xuống, "Bà nội, bây giờ bà cảm thấy thế nào ạ?" Thấy cháu dâu đến, Ngụy Nhược Hoa cực kỳ vui vẻ, "Bà rất khỏe, không cần lo lắng." "Xin lỗi bà nội, bây giờ cháu mới có thể đến thăm bà." "Không sao không sao, các con bận rộn, hơn nữa đây chỉ là bệnh cũ, không có vấn đề gì lớn." Lộc Tang Tang "Bà nội, con có mua hoa quả, bây giờ bà muốn ăn cái nào, con gọt cho bà." "Đừng vội." Ngụy Nhược Hoa kéo tay Lộc Tang Tang, "Để bà nội ngắm cháu kỹ một chút." "Dạ được." Lộc Tang Tang ngồi xuống mép giường, "Con ngồi đây với bà ạ." Một đứng một ngồi, hai người đều ở bên giường bà cụ. Ngụy Nhược Hoa liếc nhìn cháu trai, bà bất mãn "Tang Tang, mấy ngày nay khiến cháu ấm ức rồi, cháu xem Kính Hoài kìa, bận đến nỗi không về nhà." "Không sao đâu bà nội, chúng cháu vẫn thường liên lạc, hơn nữa cháu còn đến Hồng Kông tìm anh ấy." Lộc Tang Tang nói dối mặt không đổi sắc, "Khoảng cách không là vấn đề, đúng không anh?" Câu hỏi cuối cùng ném qua cho anh, tâm mi Đoạn Kính Hoài hơi chau lại, nhưng anh vẫn gật đầu. Tận đáy lòng, Ngụy Nhược Hoa đã từng phê bình kín đáo sự kết hợp giữa hai người rất nhiều lần, chẳng qua là sau này phát hiện, cháu dâu cực kỳ khiến người ta yêu thích, nỗi khó chịu trong lòng bà cũng tan không còn một mảnh. Ngụy Nhược Hoa "Được rồi được rồi, các cháu hãy yêu thương lẫn nhau, tốt nhất là nhanh cho bà ôm cháu cố." Gương mặt Lộc Tang Tang cứng lại, thật sự đi đến đâu cũng bị hối thúc. . . "Nói rất đúng," Chúc Văn Quân cũng tiếp lời, "Kính Hoài, bây giờ con đã về rồi, có một số việc, vợ chồng son các con phải bàn bạc với nhau mới được." Đoạn Kính Hoài đáp "Nói sau đi ạ." "Nói sau nói sau, con đừng suốt ngày đánh thái cực, tốt nhất là hành động mau lẹ cho mẹ." Chúc Văn Quân nhìn Lộc Tang Tang, giọng nhẹ hơn hẳn, "Tang Tang à, chuyện sinh con nên sớm được thì đừng để chậm trễ, con yên tâm, con không muốn chăm thì cứ đưa sang cho mẹ, mẹ chăm giúp các con, đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống từ trước đến nay của các con." Lộc Tang Tang cười đáp lại "Con biết rồi mẹ." Lúc hai người rời khỏi bệnh viện đã là bảy giờ tối, màn đêm buông xuống, đèn đường như chiếc đèn lồng treo cao chiếu lên người, nửa sáng nửa tối. Hai người không nói chuyện, dường như người xa lạ. Nhưng thật ra, Lộc Tang Tang hiểu rất rõ Đoạn Kính Hoài đấy. Hai người không thân thiết, không sai, nhưng từ lúc cô mười sáu mười bảy tuổi đã biết anh. Năm đó trong khu biệt thự Tây Lâm của giới danh môn vọng tộc ở Đế Đô, Lộc gia và Đoạn gia không cách xa nhau là mấy, năm đó, cô thường xuyên nghe được từ miệng ba mẹ Đoạn gia có người nào đó thông minh biết bao, ưu tú biết bao, toàn là mấy câu kiểu "Con nhà người ta" vô cùng đáng ghét. Đoạn Kính Hoài chính là điển hình của "Con nhà người ta." "Anh lái xe tới hả?" Rốt cuộc Lộc Tang Tang cũng mở miệng. "Không có." "Vậy thì ngồi xe tôi đi." Đoạn Kính Hoài gật đầu, vừa xa cách vừa lễ phép, "Làm phiền rồi." Lộc Tang Tang hơi dừng một chút, cô cười nói "Không phiền, dù sao chúng ta cũng ở chung nhà." ". . ." Sắc trời đã tối, xe cộ tấp nập, đèn đường sáng trưng. Xe rẽ vào đường cái, bên ngoài gió mát đìu hiu, bên trong bầu không khí trầm lặng. Thỉnh thoảng Lộc Tang Tang giả bộ lơ đãng liếc về phía ghế phụ, Đoạn Kính Hoài ngồi đó, ngồi nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tấp, lạnh lùng hà khắc. Kỳ thật trời sinh cô là người nói nhiều, có điều khi đối mặt với Đoạn Kính Hoài, cô chẳng biết nên nói gì. Mà Đoạn Kính Hoài, anh vốn là người không thích nói. Lộc Tang Tang cảm thấy anh học y là rất đúng, khả năng giao tiếp của anh thật sự không thích hợp lăn lộn trong giới kinh doanh vừa khoa trương và xa loa lãng phí. Hơn nữa Đoạn gia vốn là y học thế gia, đến đời cha Đoạn Kính Hoài mới chuyển sang làm kinh doanh. Thực lực kinh tế Đoạn gia hùng hậu, có nhiều sản nghiệp, nhất là ngành bất động sản vô cùng lớn mạnh. Đến thế hệ tiếp theo, mọi người cứ tưởng con trai trưởng Đoạn Kính Hoài sẽ tiếp nhận cơ nghiệp Đoạn gia, nhưng không ngờ anh lại chẳng có hứng thú gì với kinh doanh, một lòng học y. Ngược lại, em trai anh là Đoạn Kinh Hành lại ngoan ngoãn làm thương nghiệp. Chẳng qua là chuyện này không quan trọng, Đoạn gia đạt đến đẳng cấp này, với tư cách là con trai trưởng, dù Đoạn Kính Hoài chọn y hay là thương, địa vị Đoạn gia vẫn không mảy may thay đổi. ** Sau đó không lâu, đã về đến tiểu khu. Hai người tùy tiện ăn chút gì đó dưới lầu, sau đó mới lên nhà, Lộc Tang Tang đi tắm rửa, Đoạn Kính Hoài thì sắp xếp đồ đạc của mình ở bên ngoài. Lộc Tang Tang tắm rửa, gội đầu, dưỡng da. . . Từng bước rườm rà cô làm hết sức trôi chảy, đợi đến khi cô làm xong mọi việc đi ra ngoài, Đoạn Kính Hoài đã tắm rửa xong từ lâu, anh đang ngồi ở phòng khác, trên đầu gối là tập văn kiện, người hơi ngả về phía trước nhìn vào laptop đặt trên bàn trà. Ánh sáng màu lam nhạt trên màn hình bao phủ gương mặt anh, vô cùng mông lung, làm cho mặt anh có thêm vài phần dịu dàng. Vẻ bề ngoài quá tốt, đáng tiếc là phối sai tính cách. Lộc Tang Tang nở nụ cười đi qua, cô cầm lấy ly nước chanh trên bàn trà, "Bác sĩ Đoạn, muộn như thế mà anh còn làm việc hả?" Đoạn Kính Hoài nghe tiếng ngước mắt lên, "Có tư liệu của bệnh nhân cần phải xem." "Ờ." Lộc Tang Tang đặt ly thủy tinh xuống bàn, "Vậy anh cực khổ rồi, tôi hơi buồn ngủ, đi ngủ trước nha." "Khoan đã." Đột nhiên Đoạn Kính Hoài gọi cô lại. Lộc Tang Tang có chút ngoài ý muốn, "Sao thế?" Đoạn Kính Hoài nhíu mày, "Những lời bà nội nói ban nãy, cô không cần để ý." Lộc Tang Tang hiểu ra ngay lập tức, "Anh nói chuyện sinh con?" Anh gật đầu. "Nếu vĩnh viễn tôi không sinh thì sao? Có thể xem nhẹ lời họ mãi không?" Bàn tay gõ phím của Đoạn Kính Hoài dừng lại một chút, hai ba giây sau, anh mới thản nhiên nói "Tùy cô." Lộc Tang Tang nhíu mày, "Tôn trọng tôi như vậy?" Giả sử bây giờ tôi muốn sinh, có phải anh sẽ lập tức phối hợp với tôi không?" Lộc Tang Tang hoàn toàn không phải vô cớ gây kiếm chuyện, bởi vì cô biết Đoạn Kính Hoài không thật sự tôn trọng ý kiến của cô, chẳng qua anh chỉ không muốn mà thôi. Có điều, miệng cô thích tạo nghiệp, hay trêu chọc người ta. Quả nhiên, nghe xong câu này sắc mặt Đoạn Kính Hoài thay đổi ngay, hình như anh muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì. Trong nháy mắt đó, Lộc Tang Tang có chút hối hận. Thật ra thì ngày còn bé cô có hơi sợ anh, cô cảm thấy người này lúc nào cùng trưng gương mặt nghiêm túc, vẻ mặt thay đổi không nhiều, hoàn toàn không nhìn ra anh đang nghĩ cái gì. Nhớ kỹ có một lần cô nhìn thấy vẻ mặt anh tan vỡ, đó là buổi sáng năm cô mười tám tuổi, hai người thức dậy trên một chiếc giường, cùng một căn phòng, tay chân quấn lấy nhau, người không mảnh vải, cứng mềm kề sát. Ngày đó, sắc mặt anh ngốc nghếch hơn bây giờ rất nhiều, gương mặt tuấn tú đỏ bừng, không biết do mắc cỡ hay tức giận. Khi ấy Lộc Tang Tang cũng bối rối lắm, thế nhưng đằng sau sự bối rối, chẳng hiểu sao một ý nghĩ bỗng vụt qua đầu cô Lúc Đoạn Kính Hoài xấu hổ, quả là cmn thú vị. "Ái chà, tôi nói giỡn đấy." Lộc Tang Tang kịp thời kiềm lại, cô cười nói tiếp "Chúng ta đều còn trẻ, vả lại dựa vào quan hệ giữa chúng ta mà nói, có con sớm cũng phiền phức." Đoạn Kính Hoài ngước mắt nhìn cô, "Chúng ta là quan hệ gì?" "Hả? Ơ. . . Cái này sao? Là quan hệ đôi bên cùng có lợi?" Lộc Tang Tang buộc lại tóc dài, "Chúng ta đều thân bất do kỷ, chuyện có thể làm bây giờ là thực hiện tốt vai trò này, anh thấy có đúng không?" Quả thực kết hôn không phải là ý muốn của hai người, có điều sống trong gia đình như bọn họ, có bao nhiêu cuộc hôn nhân là tình yêu thật sự. Trong khuôn khổ vợ chồng, cho đối phương tự do nhiều nhất có thể, bình thản ổn định, đã đáng quý lắm rồi. "Bác sĩ Đoạn." "Ừ." Đoạn Kính Hoài bình tĩnh chờ cô nói tiếp. "Nếu sau này anh thích người nào đó, anh phải nói cho tôi biết một tiếng." Đoạn Kính Hoài hơi khựng lại. Trong lòng Lộc Tang Tang hiểu rất rõ, cô nói tiếp "Chẳng qua không phải cái loại yêu thích không dừng lại được này là coi như xong, anh biết nếu chúng ta ly hôn, hai bên gia đình sẽ rắc rối cỡ nào. . .Cho nên bình thường dù có thích ai thì cũng kiềm chế chút, ở cùng nhau thì có thể, nhưng tôi sẽ không ly hôn đâu." Sắc mặt Đoạn Kính Hoài lạnh tanh, "Dùng mấy lời này để chính cô nghe đi." Lộc Tang Tang trừng mắt nhìn anh "Hừ, đương nhiên." ** Lộc Tang Tang quay về phòng ngủ chính nghỉ ngơi, Đoạn Kính Hoài còn phải làm việc, vẫn ngồi ở phòng khách. Lộc Tang Tang rảnh rỗi đến nhàm chán, cô cầm điện thoại mở weibo của mình lên. ID weibo của cô là Lê Lộc, đồng thời đây cũng là tên để cô lăn lộn trong giới manga. Cô có một thân phận khác là họa sĩ manga, weibo có hơn năm trăm vạn người hâm mộ, trong vòng tròn lẩn quẩn này, danh tiếng cô rất lớn. Như thường ngày, ngoại trừ đúng giờ duyệt bài cho mấy nhà xuất bản, cô cũng sẽ đăng tiếp truyện manga mình vẽ lên weibo, quần chúng đón nhận cực kỳ nồng nhiệt. Người nhà không ai quan tâm và ủng hộ cô làm việc này, chẳng qua điều này cũng chẳng quan trọng, việc này vốn là sở thích của cô, sự nghiệp chính đương nhiên vẫn là mảnh địa đồ mà đế quốc Lộc gia cắt ra chia cho mình. Loại chuyện như giành tài sản đoạt quyền lợi, sống trong gia đình thế này, cô đã nhìn mãi thành quen. [Bạn học Tiểu Lộc, tớ từ Mỹ trở về rồi, đêm mai hẹn gặp ở quán bar, không gặp không về nha.] Đang lướt weibo, một tin nhắn chợt nhảy ra, là bạn nối khố lém lỉnh của cô, Nguyễn Phái Khiết. Lộc Tang Tang nhắn lại [Đi công tác về nhanh vậy à?] Nguyễn Phái Khiết [Đi xem xét sơ lược thôi, ba tớ chỉ muốn tớ trải nghiệm, đâu phải thật sự muốn tớ làm việc.] Lộc Tang Tang [ Hâm mộ quá, con gái một thật sướng] Nguyễn Phái Khiết gửi mấy icon mặt cười to sang [Sao thế, mấy vị kia nhà cậu lại tác quái gì nữa hả?] Lộc Tang Tang hừ lạnh một tiếng [Ỷ vào chuyện lớn hơn tớ mấy tuổi mà ngang ngược.] Nguyễn Phái Khiết [Không sao, cậu còn có mẹ chống lưng mà, mấy vị anh trai chị gái kia đâu còn mẹ giúp đâu mà lo.] Lộc Tang tang [Ba tớ giúp đỡ? Ba tớ đối xử rất thiên vị với con trai con gái mà người vợ đã chết của ông ấy để lại, còn mẹ tớ, tớ rất nghi ngờ không biết mình có phải con ruột bà ấy không.] Nguyễn Phái Khiết [An tâm an tâm, đêm mai ra đi, chị đây sẽ dạy cho cậu.] Lộc Tang Tang [Đi chứ, chỗ cũ, không gặp không về.] ** Tối hôm qua Đoạn Kính Hoài ngủ rất muộn. Sáng nay Lộc Tang Tang phải đến công ty, cho nên cô dậy sớm, sau khi chuẩn bị xong đi xuống, cô đã nhìn thấy Đoạn Kính Hoài có mặt ở phòng ăn rồi. "Bữa sáng?" Hai mắt Lộc Tang Tang sáng lên, "Bác sĩ Đoạn, đây là do anh làm hả?" Đoạn Kính Hoài lấy bánh mì đã nướng chín ra, anh ngồi xuống bàn ăn bắt đầu ăn sáng, "Muốn ăn thì ngồi xuống đi." Đột nhiên Lộc Tang Tang cảm thấy có một người "Bạn cùng nhà" như vậy cũng tốt lắm, có bữa sáng để ăn. "Được." Đặt mông ngồi xuống, lấy một miếng bánh mì nướng phết nước sốt lên, "Sao anh dậy sớm thế, bệnh viện phân công tác nhanh như vậy à?" "Không có." Đoạn Kính Hoài đáp "Thói quen thôi." "Ờ." Lộc Tang Tang cắn một miếng bánh mì nướng, mùi vị cũng không tệ lắm. Đúng lúc này, điện thoại cô đặt trên bàn bỗng vang lên, bởi vì đang ăn sáng nên không tiện bắt máy, cô nhìn màn hình báo một cái rồi trực tiếp ấn mở loa ngoài. "Làm gì gọi sớm vậy?" "Không có gì, vừa xuống máy bay đã nhận được tin nhắn của Phái Khiết, buổi tối đi quán bar à?" Giọng của một người đàn ông. Lộc Tang Tang ừ, "Đúng lúc mọi người đều trở về, họp mặt đi, đã lâu rồi tớ không hoạt động gân cốt." Đoạn Kính Hoài ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi bình tĩnh dời đi. "Được, tớ về ngủ một giấc, buổi tối gặp." "Được." Trước khi cúp máy, đầu bên kia còn hỏi một câu "Nghe mấy đứa kia nói, Đoạn Kính Hoài về rồi à?" Lộc Tang Tang nhìn người ngồi đối diện, cô cười nhẹ, "Đúng thế." "Ồ, mặc niệm nha, các cửa hàng “tiểu thịt tươi” sẽ đóng cửa vì cậu rồi.” Đoạn Kính Hoài đặt nĩa xuống. Lộc Tang Tang ra sức hắng giọng, sau đó cô lập tức giải thích với Đoạn Kính Hoài, "Nói đùa thôi, nói đùa thôi, người này thích nói đùa lắm -" Đoạn Kính Hoài "Lộc Tang Tang." "Có." Giọng đàn ông lạnh buốt "Lúc ăn cơm không được nói chuyện điện thoại." Lộc Tang Tang tắt cuộc gọi trong vô thức. ". . . Được!" ~~ Lộc Tang Tang Ai nói chồng tôi quản nghiêm? Là quản rất nghiêm mới đúng!
vợ ơi đừng đi