Phương pháp dùng đá nung nướng thịt có nguyên lý giống như một nồi áp suất giúp thịt chín mềm và không bị khô nhưng lớp da dê lại bị buộc kín nên để tránh món Boodog nổ tung người ta phải chọc một vài lỗ nhỏ trên da. Thịt chín là khi những giọt mỡ nóng hổi từ
TuoiNung.Com - Truyen Sex hoc sinh, Truyen Sex Co giao, Truyen Sex nu sinh TuoiNung.Com - Truyen Sex co that, Truyen Sex BDSM, Truyen Sex bao dam, truyen sex kho dam Truyện Sex: Thụ tinh (Update Phần 40) - Trang 36 trên 40 - Truyện sex hay mỗi ngày | Đọc càng nhiều, đụ càng giỏi!
【297 lượt xem】Cập nhật thông tin【Cô Giáo Mầm Non Vừa Mang Thai, Giật Mình Nhận Tin Bị Đuổi Việc Vì… Chưa Đến Lượt】mới nhất 20/10/2022.
Edit: Mộc Tử Đằng
Đinh Nhàn nhìn cây kim nhọn kia, trong lòng sợ hãi không thôi, ra sức lắc đầu: "Không muốn, em không tiêm. "
"Đinh Nhàn, ngoan một chút nào.
Cô Gái Nhỏ Của Giáo Sư Thời - Chương 39Edit Mộc Tử ĐằngLúc Đinh Nhàn được Thời Dịch ôm ra, cả người bủn rủn, một chút sức lực cũng không có, Thời Dịc
Cùng đọc truyện Cô Gái Nhỏ Của Giáo Sư Thời của tác giả Ngôn Tiêu Băng tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại website. Tên tiếng Trung: 时教授的小仙j女. Tên hán việt: Thời giáo thụ đích tiểu tiên nữ. Số chương: 67 chương + phiên ngoại (đang viết)
9ABeX. Vốn tưởng là người đi đường bình thường nhưng không ngờ người trên xe bước xuống lại là cảnh sát, mấy tên đó thấy vậy ngay lập tức luống cuống, tức giận mắng một tiếng "Mẹ! Là cảnh sát!""Chạy mau!"...Vào buổi tối lúc 8 giờ, Đinh Nhàn ghi xong lời khai đi ra, đầu còn hơi choáng váng, cô ngồi trên ghế nghỉ một lát, ngẩng đầu lên thì thấy Lục Trác từ trong phòng đi người mặc đồng phục cảnh sát, kiên cường đẹp trai, anh ta cầm điện thoại trong tay, đi mấy bước đến gần cô "Tôi mới vừa gọi điện thoại cho Thời Dịch, nhưng tắt máy, chắc cậu ấy đang có ca phẫu thuật, lát nữa tôi sẽ gọi lại."Người đàn ông này là bạn của Thời Dịch, Đinh Nhàn cảm thấy hơi thân thiết, cô nói cảm ơn rồi lại nói "Gần đây anh ấy khá bận, tôi có thể tự về được."Lục Trác "Như vậy không được, hoặc là tôi đưa cô về hoặc là chờ cậu ấy tới đón."Hiện tại mới xảy ra chuyện, cho dù là một cô gái xa lạ thì anh ta cũng không thể để người ta đi về một mình trong đêm tối, huống chi anh ta còn biết quan hệ giữa cô nhóc này và Thời Dịch, nếu cô nhóc này xảy ra chuyện gì ở đây thì anh ta còn mặt mũi nào gặp anh em nói chuyện thì phía đối diện có người đi tới "Ôi, cảnh sát Lục, anh quen cô gái nhỏ này à?"Lục Trác nghiêng đầu "Bạn gái của anh em tốt."Người nọ nhìn chằm chằm Đinh Nhàn mấy giây, mặt đầy vẻ không thể tin được "Thời Dịch?"Nghe được tên anh, Đinh Nhàn có chút ngượng ngùng gãi gãi trán, vành tai hơi đỏ lên, người nọ nhìn thấy ngay lập tức hiểu rõ."Còn tưởng rằng nghề nghiệp của cậu ta sẽ khó tìm bạn gái hơn chúng ta, bây giờ nhìn lại..." Anh ta thở dài một hơi, vỗ vai Lục Trác "Người anh em à, cậu thua xa rồi."Lục Trác cười cười, lúc anh ta mới hay tin này cũng không phản ứng kịp, thế nào cũng không ngờ Thời Dịch có EQ thấp lại có bạn gái nhanh hơn anh ta lại cầm điện thoại lên gọi điện, lần này không còn tắt máy Dịch vừa nói điện thoại với anh ta vừa mở cửa xe ngồi vào, một tay anh gác lên vô lăng, cau mày hỏi "Thật sự chỉ là ngoài ý muốn?""Mấy tên háo sắc."Một câu nói làm rõ được tính chất của chuyện kia trầm mặc một hồi, Lục Trác nghĩ rằng anh đang lo lắng chuyện gì nên nói "Tôi bắt gặp kịp thời, không có xảy ra chuyện gì cả, cô nhóc chỉ bị thương nhẹ thôi." Thời Dịch không nghe rõ lắm, anh cắn răng nói "Tôi tới ngay lập tức."Một cô gái nhỏ 19 tuổi, gặp chuyện như vậy không biết sẽ sợ hãi thế nào, cô có bị thương nặng không, có khóc không, bây giờ vẫn còn hoảng sợ không?Thời Dịch không khỏi tăng nhanh tốc độ, dọc theo đường đi, trong đầu đều nghĩ về Đinh Nhàn, hận không thể lập tức chạy đến cạnh cục cảnh sát, thấy được thân ảnh mảnh mai đang ngồi trên ghế, anh chỉ muốn chạy nhanh đến ôm cô một cái nhưng không ngờ động tác của cô còn nhanh hơn, vừa nhìn thấy anh trên mặt liền nở một nụ cười, nụ cười đó lộ ra mấy phần vui mừng, còn có mấy phần tủi thân, anh vừa sực tỉnh thì người đã chạy như bay đến nhào vào lòng anh, rồi ngước đầu gọi "Anh Thời Dịch..."Trên mặt cô vẫn còn dấu bàn tay rõ ràng, nửa bên mặt sưng đỏ lên, khóe miệng có vết trầy, có chút máu còn ứ đọng lại, anh đưa tay lên, ngón cái vuốt ve nhẹ nhàng vết thương trên miệng cô, giống như trấn an Nhàn vốn không cảm thấy gì, cùng lắm chỉ bị người ta đánh một cái mà thôi, nhưng nhìn người đàn ông như vậy, nước mắt cô đột nhiên không khống chế được chảy ra, trong hốc mắt còn có nước mắt đọng lại, giống như vô cùng tủi Dịch xoa đầu cô, thấy Lục Trác đi đến thì hỏi "Cậu định xử lý thế nào?""Yên tâm, không tha cho bọn chúng đâu."Tuần này Lục Trác mới được điều trở về, còn chưa kịp ăn liên hoan với mọi người, không ngờ hai người sẽ gặp mặt trong tình huống như thế này, Thời Dịch vỗ vai anh ta "Cảm ơn.""Cảm ơn cái gì, cảnh sát vì nhân dân phục vụ, không phải bạn gái cậu tôi cũng cứu.""Tôi đi trước, ngày khác cùng ăn bữa cơm."Bên ngoài hơi lạnh, Thời Dịch cởi áo khoác trên người mình xuống rồi khoác lên người Đinh Nhàn, bọc cô lại, đưa tay qua nửa ôm cô đi ra đến cạnh xe, anh mở cửa ra, ôm người vào trong xe, rồi đi vòng qua đầu xe ngồi vào chỗ điều khiển, nghiêng đầu liếc nhìn cô gái nhỏ, vừa khởi động xe vừa hỏi "Ngoại trừ trên mặt ra, trên người còn vết thương nào nữa không?"Thời Dịch hỏi như vậy nhưng trong lòng anh vô cùng lo lắng, nếu bị thương nghiêm trọng thì phải đi bệnh viện, có thể con gái và đàn ông không giống nhau, con gái nhạy cảm hơn, nhất là tình huống đặc biệt này sẽ dễ dàng suy nghĩ lung tung, cô gái nhỏ cả nửa ngày không lên tiếng, Thời Dịch phát hiện có gì không đúng, quay đầu qua thì thấy cô đang nhìn mình chằm chằm, trong ánh mắt cất chứa nỗi buồn dừng xe bên lề, nhẹ giọng hỏi "Sao vậy?""Anh Thời Dịch, nếu như tối này em thật sự bị..." Đinh Nhàn nhìn anh, dừng mấy giây mới hỏi "Anh sẽ còn thích em nữa không?"Bây giờ nghĩ lại mà sợ vô cùng, nếu như cô thật sự bị bọn chúng mang đi, làm đến bước kia, cô sẽ làm gì? Sẽ bảo vệ tính mạng hay thà chết chứ không chịu khuất phục? Ngay cả bản thân cô cũng không phút này, cô đột nhiên muốn biết anh nghĩ thế nào, nếu như cô lựa chọn bảo vệ tính mạng mình thì anh có cảm thấy cô bẩn không? Không cần cô Dịch sửng sốt một chút, anh không nghĩ cô gái nhỏ lại suy nghĩ thành như vậy, vừa nghe cô xảy ra chuyện anh theo bản năng nghĩ đến lúc bình thường mình có đắc tội với ai không, anh là một người cao ngạo lạnh lùng, lúc nói chuyện và làm việc đều dựa theo cách của mình, rất ít khi quan tâm đến cảm nhận của người khác, suy nghĩ nhiều chỉ sợ bởi vì mình mà có người cố ý trả thù, rồi làm tổn thương xoa tóc cô, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng "Sao lại hỏi vấn đề này?"Đinh Nhàn rủ mắt, lúc Lục Trác gọi cho anh cô có nghe được, lúc đó Lục Trác nhấn mạnh việc cô không có xảy ra chuyện gì, bây giờ nghe anh hỏi trên người cô có bị thương gì không, trong lòng cô lập tức nghĩ đến vấn đề đó, vô cùng khó chịu, nếu thật sự phát sinh chuyện đó, anh không cần cô nữa thì cô phải làm sao, có lẽ sẽ đau lòng muốn thường nói chuyện phiếm với người khác, nói rằng tình yêu đến cuối cùng cũng không phải là toàn bộ cuộc sống, bản thân là quan trọng nhất, phải độc lập, nếu không có tình yêu cũng phải sống thật tốt, nhưng nếu anh không cần cô nữa, cô thật sự không biết mình sẽ trải qua cuộc sống thế nào, trong phương diện tình cảm, cô lệ thuộc vào anh quá cắn môi một cái, vừa muốn mở miệng thì người đàn ông đã đưa mặt lại gần rồi hôn nhẹ nhàng dán môi mình lên môi cô, đầu lưỡi tỉ mỉ phác họa hình dáng môi cô, dịu dàng không mang theo một chút ham muốn gì, giống như đang an ủi cũng giống như đang nói cho cô biết."Không có gì quan trọng hơn sinh mạng của em." Anh ngước mắt lên đối mặt với cô, môi còn hơi chạm vào môi cô "Nhớ chưa?"Đinh Nhàn không nhịn được ngậm lấy môi anh, hơi nghiêng đầu hỏi "Nếu như em lựa chọn bảo vệ tính mạng mình, để mất đi sự trong sạch thì sao?"Cưỡng hiếp xảy ra rất nhiều, phụ nữ rõ ràng là người bị hại nhưng phải chịu đựng nhiều hơn, một mặt là dư luận xã hội, còn mặt khác khiến bạn cảm thấy chết lòng chính là sự thương tổn từ người yêu thương đa số đàn ông khi biết bạn gái mình bị cưỡng hiếp sẽ chọn chia tay, bọn họ sẽ cảm thấy cô ấy bẩn, không còn sạch sẽ nữa."Trong sạch là chỉ một người có tâm hồn tinh khiết thiện lương, nếu quả thật có xảy ra chuyện đó thì người mất đi sự trong sạch phải là tội phạm cưỡng hiếp chứ không phải người bị hại." Thời Dịch dừng một chút, vén lọn tóc lòa xòa trước mặt cô ra sau tai, "Nếu người bị thương tổn là em, anh sẽ rất tức giận, nhưng không phải tức giận với em, mà anh hận những người dám tổn thương đến em, hận đến mức nào thì anh không biết, anh nghĩ có lẽ đến mức giết người."Lẳng lặng nói mấy câu, rất rung động lòng người, rất ít đàn ông có suy nghĩ như vậy, đối với chuyện này chịu đựng đau khổ thường là người bị hại, bọn họ phải chịu đựng các loại ánh mắt khinh miệt, khinh thường, chê bai, tò mò, đồng cảm... Nơi có tư tưởng lạc hậu, thì người bị hại thậm chí còn bị chửi rủa, mọi chuyện dường như vô cùng ngang trái, kẻ cưỡng hiếp bị pháp luật trừng trị, ngồi tù xong đi ra thì hầu như không bị ai chỉ trích nữa, ngược lại người bị hại cho dù có trải qua mười năm, hai mươi năm cũng vẫn có người nói, ví dụ như "Cô ta đã từng bị cưỡng hiếp." "Cô ta đã mất đi sự trong sạch." "Cô ta không hề sạch sẽ." "Tránh xa cô ta ra một chút." "Không có người đàn ông nào cần cô ta đâu.", đây đều là hiện tượng rất phổ biến trong xã gái Đinh Nhàn này tương đối nhạy cảm, có lúc luôn suy nghĩ tiêu cực, những lời nói này của người đàn ông vô cùng chân thành, làm cô cảm động không thôi, để cho cô nhận ra anh quan tâm cô nhiều thế nào, quý trọng cô ra nói với cô những lời này so với bất kỳ lời ngon tiếng ngọt nào cũng êm tai hơn rất nhiều."Anh Thời Dịch, em vô cùng thích anh."Cô ôm cổ anh, ngửa đầu cười, cô rất may mắn khi có thể gặp được anh, yêu anh và được anh yêu, trải qua hết thảy mọi khó khăn cũng không là gì, sau này có anh bên cạnh cô không còn sợ điều gì nhiên cô nói lời tình tứ thế này khiến Thời Dịch bật cười, giơ tay lên muốn gõ đầu cô một cái chợt thấy vết thương trên mặt cô liền thả tay xuống, không tự chủ được nhẹ nhàng sờ sờ gò má cô, "Nói thật với anh, những chỗ khác có vết thương nào nữa không?""Trừ mặt ra thì không còn chỗ nào bị đánh cả."Anh nhìn cô chăm chú, dường như muốn nhìn xuyên qua quần áo cô nhìn vào trong, Đinh Nhàn hôn mặt anh "Chụt" một cái, "Về nhà cho anh kiểm tra."Cô nhóc chết tiệt!Giọng Thời Dịch hơi khàn, anh nghiêm mặt nói "Nếu nghiêm trọng phải đến bệnh viện ngay lập tức.""Ở nhà có bác sĩ, không sợ." Đinh Nhàn sờ mặt anh một cái, "Thật may mắn gặp được Lục đại ca."Thấy anh còn lo lắng, cô lại vỗ nhè nhẹ, "Yên tâm đi, thật sự không có chuyện gì đâu."Thời Dịch liếc cô một cái rồi trực tiếp lấy tay cô ra, khởi động xe chạy về mấy phút sau đã về đến tiểu khu, dừng xe lại, Thời Dịch xuống xe, mở cửa bên ghế phụ ra, Đinh Nhàn giang hai tay ra nói với anh "Ôm em."Thời Dịch bất đắc dĩ cười cười, đưa tay tới, cô gái nhỏ bước ra nhào thẳng vào ngực Nhàn vốn định để anh ôm xuống xe là được, ai ngờ người đàn ông không hề buông tay, ôm ngang cô lên bước nghĩ anh ôm được một lúc sẽ chóng mệt, kết quả đi vào thang máy rồi đi ra cũng không thấy anh thở mạnh chút nào, cô không nhịn được hỏi "Anh Thời Dịch, có phải em rất nhẹ không?"Phụ nữ khi yêu đều sẽ hỏi vấn đề này, em có mập không, có già không, có phải nhìn xấu lắm Dịch cân nhắc, quả thật không nặng tí nào, anh cúi đầu liếc nhìn cô gái nhỏ, khăng khăng không theo ý cô "Không tính là nhẹ.""Cái gì chứ." Đinh Nhàn không hề hài lòng với câu trả lời này của anh "Rõ ràng rất nhẹ mà, bằng không ôm lâu như vậy anh chắc chắn phải thở gấp một chút chứ."Thời Dịch mím môi cười cười "Đó là do thể lực anh tốt."Những lời này Đinh Nhàn nghe rất lọt tai, vừa vào nhà liền bắt đầu hôn gái nhỏ vô cùng nhiệt tình, nắm cổ áo anh, vừa nhón chân hôn vừa đẩy anh đi vào phòng ngủ, động tác nhanh nhẹn làm anh không kịp trở tay, chờ Thời Dịch phản ứng được thì đã bị đẩy tới mép giường, anh khẽ cắn xuống môi cô, "Làm gì hả?"Biết còn Nhàn lại đẩy anh một cái, người đàn ông ngồi xuống, cô thuận thế ngồi lên đùi anh, trực tiếp cởi áo sơ mi anh ra "Anh nói xem?"
Vào phòng ngủ, Thời Dịch trực tiếp ôm người ném lên giường, sau đó anh bắt đầu thong thả cởi quần Nhàn vốn chỉ mặc một cái áo sơ mi, hơn nữa nút áo còn bị anh cởi ra hết, da thịt toàn bộ lộ ra ngoài, chẳng khác nào khỏa thân, cô cài nút áo lại nhưng người đàn ông đã nhào đến, cô né đi, trực tiếp nhảy xuống đầu giường phía bên kia, còn vô cùng khoe khoang làm mặt quỷ với nghịch ngợm khiến anh không dễ dàng làm được gì, Thời Dịch đi đến đầu bên kia chặn cô lại, cô lại nhảy lên giường, chạy tới đầu khác, "Không bắt được, không bắt được, anh Thời Dịch, anh không bắt được em đâu.""Em chờ đó cho anh."Trêu chọc cô chạy vài vòng, ánh mắt Thời Dịch bị đôi chân trần trắng nõn linh hoạt của cô hấp dẫn trở nên nóng bỏng hơn, anh bước vài bước xông lên, một tay nắm tay phải cô lại, Đinh Nhàn nhanh chóng dùng tay kia đấm tới nhưng cũng bị anh gắt gao giữ chặt lại, cô đang nhấc chân định đá anh thì người đàn ông đã sớm đoán ra, anh đẩy cô ngã ra giường."Đau đau đau!!!" Đinh Nhàn cau mày, "Anh làm tay em đau, mau buông ra đi!"Mặc dù biết cô nhóc này lại diễn kịch nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đau đớn chực khóc của cô thì anh liền đau lòng, theo bản năng nới lỏng lực đạo ra, xoa xoa cho cô, hỏi "Còn đau không?""Anh nói đi?"Đinh Nhàn tức giận trừng mắt với anh, cô rút tay ra, tự xoa cho mình, thấy anh buông lỏng cảnh giác thì cô hơi nhích chân, thừa dịp anh không chú ý liền siết chặt tay thành quả đấm giơ về phía ngực anh, đồng thời đưa chân ra đạp đùi anh một cái, bị bất ngờ không kịp đề phòng, lúc sau Thời Dịch phản ứng lại thì cô đã xoay người ngồi trên người Nhàn vỗ nhè nhẹ vào mặt anh, "Gọi cha."Thời Dịch hừ cười một tiếng, thuận thế giữ gáy cô kéo xuống, hung hăng hôn lên, cô nức nở hai tiếng, đánh vào ngực anh hai cái, nhưng không có bao nhiêu sức lực, anh nắm eo cô, ôm cô trở mình, cả người quỳ rạp trên người nhóc này rất nhiều âm mưu quỷ quái, lần này anh không lưu tình nữa, một tay khống chế hai tay cô, một tay cởi thắt lưng, Đinh Nhàn nghe được âm thanh đó, nhất thời giật mình, liên tục dùng giọng nói mềm mại cầu xin tha thứ "Anh Thời Dịch, em sai rồi, em sai rồi.""Cũng không nghĩ lại xem ai đã dạy võ cho em." Thời Dịch rút thắt lưng ra, quấn hai vòng quanh cổ tay cô rồi buộc chặt lại."Này!" Đinh Nhàn dùng sức giãy giụa, nhưng lại bị anh mạnh mẽ chế trụ, cô nhíu mi hét lên "Anh làm thật à?""Không làm thật thì sao tạo ra bảo bảo được." Khóe miệng Thời Dịch cong lên một nụ cười xấu xa, anh kéo hai tay cô qua đỉnh đầu, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán cô ra, rồi cúi người hôn Nhàn nghiêng mặt đi, chu môi nói "Anh buông em ra trước đi.""Như vậy không được." Thời Dịch giơ ngón cái ra cọ sát cánh môi đỏ tươi của cô, rồi xoay đầu cô quay lại hôn, mút mút vài cái "Gọi cha."Đinh Nhàn "..."Thấy cô không có phản ứng, Thời Dịch cũng không khách khí nữa, rất nhanh Đinh Nhàn liền nghe được tiếng kéo khóa quần, cô còn chưa kịp kêu thành tiếng thì môi đã bị anh chặn lại..."Anh Thời Dịch." Đinh Nhàn giả vờ tội nghiệp nhìn người đàn ông phía trên, "Tay em đau."Thời Dịch vừa giúp cô nới lỏng vừa nói "Gọi chồng.""Chồng."Thời Dịch cúi đầu hôn cô, "Nói thêm lần nữa.""Chồng chồng chồng..."Thời Dịch cười, đáp lại một tiếng thật thấp bên tai cô, rồi nói "Vợ à, nhớ anh không?""Nhớ."Thời Dịch hỏi cô "Nhớ bao nhiêu?"Đinh Nhàn "Mỗi giây mỗi phút đều nhớ anh."Lời này chọc cho người đàn ông cười sâu hơn, không khỏi tăng nhanh động tác....... truyen bjyxLúc này đột nhiên điện thoại trên tủ đầu giường vang lên, Đinh Nhàn đẩy đẩy người đàn ông trên người mình "Anh Thời Dịch, anh lấy giúp em đi."Đang chuẩn bị tiến công, người đàn ông nào còn tâm tư quan tâm đến chuyện khác, anh vuốt ve tóc cô "Chờ lát nữa đi.""Lấy giúp em trước đi, anh đưa tay ra là có thể lấy được rồi." Thấy anh vẫn không chịu làm, Đinh Nhàn uy hiếp nói "Anh Thời Dịch, anh còn như vậy nữa em sẽ không để ý tới anh.""Em không để ý tới?"Đinh Nhàn sử dụng đòn sát thủ "Ngày mai em sẽ không cho anh vào phòng ngủ."Lần nào cô cũng dùng chiêu này, thật sự là đáng ghét mà, anh càng dùng thêm sức cọ sát cô để trừng phạt, sau đó mới duỗi tay ra lấy điện thoại, "Hơn hai mươi ngày mới gặp lại, mới trở về đã không cho anh vào phòng ngủ, em muốn chồng mình nhịn đến chết à."Đinh Nhàn liếc anh một cái, rồi mở khóa điện thoại ra, kiểm tra tin nhắn mới, nhưng còn chưa kịp nhìn cẩn thận, bởi vì động tác của anh quá lớn đã làm hại hai tay cô run lên, điện thoại trực tiếp nện lên mặt cô, đau đến mức muốn chảy cả nước Dịch không nhịn được bật cười thành tiếng, nhẹ nhàng xoa mũi cô, "Tập trung một chuyện thôi, không thể phân tâm.""Còn không phải tại anh à."Đinh Nhàn lấy điện thoại trên mặt mình lên, còn chưa làm gì đã bị anh đoạt đi, trong lòng cô thầm nói không này trên màn hình điện thoại đang hiển thị tin nhắn của Sợi Gừng gửi đến cùng với mấy tấm Gừng [Đinh Tiểu Nhàn, cậu nhìn hình này, đẹp trai kinh khủng, cả người toàn cơ bắp rắn chắc, còn có cả đường nhân ngư hấp dẫn, thật là khiến người ta huyết mạch phun trào còn chảy cả nước miếng nữa, cậu nhìn hình rồi từ từ liếm màn hình đi, không cần cảm ơn tớ đâu, ngủ ngon nhoa~]Thời Dịch nhìn hình ảnh một người khỏa nửa thân trên trong điện thoại chằm chằm, anh nhận ra người này, đây chính là tiểu thịt tươi mà cô nhóc này hâm mộ, hay nói bên tai anh về người đàn ông này, nào là chân dài, dáng người cao đẹp, tài hoa, vừa nhắc tới đã nói không ngừng, nếu không phải thấy mặt anh đen lại chắc cũng không chịu im nhóc chết cầm điện thoại, hai mắt hơi nheo lại, chăm chú nhìn người phụ nữ dưới thân, như cười như không nói "Đàn ông? Khỏa thân?"Đinh Nhàn cảm thấy mùi nguy hiểm bao vây lấy mình, da đầu trở nên tê dại, ngay cả khi nói chuyện cũng lắp bắp "Không... Không phải khỏa thân.""Ồ?" Thời Dịch nhìn cô hỏi ngược lại, "Vậy đó là cái gì?""Anh Thời Dịch..."Thời Dịch hừ lạnh một tiếng rồi ném di động cho cô, sau đó rời khỏi người cô, vén chăn lên nằm xuống, tắt đèn đi Nhàn liếc anh, chửi thề trong lòng, cởi quần rồi còn nhịn được!Cô còn không tin anh có thể nhịn, Đinh Nhàn mò mẫm rồi chui vào trong chăn, bắt lấy hai chân anh rồi từ từ đi tay nhỏ bé mềm mại của cô nắm lấy chân anh, còn cố ý bóp hai cái, nếu không phải sợ làm cô đau thì Thời Dịch thật sự muốn đá cô một cước xuống giường hoặc là xốc người lên hung hăng đánh cho một trận, cái gì mà chảy máu mũi chảy nước miếng, cô nhóc chết tiệt, anh không ở nhà cô còn dám thoải mái nhìn người đàn ông khác."Anh Thời Dịch." Đinh Nhàn mò một lúc lâu mới lên tới, cô ôm eo anh, "Đó là do Sợi Gừng gửi tới, em không có nhìn mà."Ngay cả mở mắt Thời Dịch cũng lười mở, anh lấy hai tay cô ra khỏi người mình, rồi trở mình đưa lưng về phía cô, thật sự không muốn để ý tới đàn ông hình như tức giận thật rồi, Đinh Nhàn có chút nhức đầu, gãi đầu một cái rồi cởi áo trên người mình ra, sau đó ôm anh từ phía sau, nhấc chân lên quấn quanh người anh, "Anh Thời Dịch, em thật sự không có nhìn, trong nhà có một ông chồng đẹp như vậy, có nhìn người khác em cũng không có cảm giác gì."Người đàn ông vẫn không nhúc nhích như cũ, hoàn toàn không để ý đến Nhàn mở đèn lên, chồm lên xem biểu cảm trên mặt anh, cô hơi cúi đầu nhìn, phong cảnh mê người nhất hiện ra trước mắt, cô không tin anh còn có thể nhịn cô đã sai lầm rồi, Thời Dịch hoàn toàn có thể nhịn được, dù sao cũng muốn thả dây dài câu cá lớn, đêm còn dài cứ từ từ, vì các loại phúc lợi, trước hết phải nhẫn nại một chút, nhiêu đó thì xem là nhìn cô, trên mặt không lộ ra dáng vẻ gì, "Huyết mạch phun trào? Chảy nước miếng? Đinh Nhàn, em làm mẫu cho anh xem chút đi, ngược lại anh muốn nhìn vợ mình nhìn người đàn ông khác chảy nước miếng như thế nào.""Đó chỉ là sở thích của Sợi Gừng, em nào như vậy, em chỉ biết nhìn anh chảy nước miếng thôi." Đinh Nhàn khẽ cắn nhẹ dái tai anh, cọ tới cọ lui trên người anh, "Chồng à, đừng nóng giận mà."Cô dùng giọng nói mềm mại để dỗ anh "Chúng ta tạo bảo bảo có được không?"Thời Dịch kéo cô từ trên người mình xuống, "Không có tâm trạng.""Anh đã nói muốn để em mang thai đôi mà."Đinh Nhàn lại leo lên người anh, kết quả chân còn chưa đưa lên đã bị anh vỗ một cái không chút lưu tình nào, cô còn chưa từ bỏ ý định, giơ chân lên lần nữa, ai ngờ lại bị đánh thêm cái nhiên lực đạo lúc này khá mạnh, trên bắp đùi trắng nõn của cô lập tức hằn rõ năm ngón tay, Đinh Nhàn bị đánh đau, cắn môi, ánh mắt hơi ửng đỏ, liên tục chủ động toàn bị cự tuyệt, cô không có nhiều kiên nhẫn, cũng hơi tức giận, cô dùng hai chân đạp mông anh, hùng hùng hổ hổ nói "Móng heo thối, đàn ông các anh đều là móng heo, Thời Dịch anh còn ngốc như heo nữa, em không thèm quan tâm anh."Vừa mắng cô vừa kéo ra khoảng cách với anh, lui về phía bên kia của giường. Cô nằm một lúc, thấy người đàn ông vẫn đưa lưng về phía mình không nhúc nhích, cô càng tức giận hơn, vừa khó hiểu lại vừa tủi thân, nhưng cuối cùng vẫn lê người qua, dùng ngón trỏ chọt chọt lưng anh "Anh Thời Dịch."Thanh âm của cô dịu dàng, nghe vô cùng thoải mái, Thời Dịch còn muốn nghe cô gọi thêm hai tiếng nữa ai ngờ giây kế tiếp cô liền bùng nổ."Được thôi, anh không chịu để ý đến em đúng không? Vậy anh vĩnh viễn đừng có để ý tới em nữa." Đại khái là bị người đàn ông cưng chiều đến hư, ngày xưa dỗ anh hai câu anh đã nộp vũ khí đầu hàng, còn tối nay anh vẫn luôn trưng ra vẻ mặt không thèm quan tâm, Đinh Nhàn thật sự bị mài mòn hết sự kiên nhẫn, cầm gối bỏ vào giữa giường "Ai vượt qua ranh giới người đó chính là tên khốn kiếp!"Lâu như vậy hai người cũng chưa từng ồn ào thế này, giọng nói Đinh Nhàn mềm nhũn, ánh mắt hơi đỏ, Thời Dịch đành chịu, còn phải nhẹ giọng dỗ, dỗ xong thì kéo đến bên người, kiên nhẫn nói đúng sai với cô, đáng lẽ anh là người tức giận mới đúng, nhưng cô vẫn còn tức giận, anh chỉ có thể đi dỗ dành mà Dịch vội vàng ôm lấy cô, cô lườm anh, "Anh dám vượt ranh giới đi."Thời Dịch trực tiếp lấy gối ra, kéo cô vào trong ngực, "Em còn giận, mỗi ngày nhìn đàn ông khác khỏa thân, em còn nói lý lẽ với anh."Anh giữ cằm cô, "Hửm?"Bị người đàn ông ôm vào lòng, Đinh Nhàn không còn buồn bực nữa, cô xoa xoa mặt anh, cười ha hả nói "Anh Thời Dịch, anh vượt ranh giới, anh là tên khốn kiếp.""Đừng có đánh trống lảng với anh." Thời Dịch lấy cái tay nghịch ngợm phá phách của cô xuống, "Nói đi, trong điện thoại còn lưu bao nhiêu hình của cậu ta nữa?""Không có, em không hề lưu một tấm nào.""Thật sự?Đinh Nhàn "Thật."Thời Dịch không tin, đi lấy điện thoại của cô, Đinh Nhàn vội vàng cướp đi, nhưng cô căn bản không phải đối thủ của anh, Thời Dịch biết di động của cô khóa vân tay nên anh dùng ngón tay cô chạm vào rồi mở album ảnh lắm, hơn mấy chục tấm hình, tuy đều ăn mặc nghiêm túc, không hề lộ da thịt nhưng trong điện thoại của vợ lại tồn tại hình người đàn ông khác thế này khiến trong lòng anh khó chịu vô cùng, "Cái này gọi là không có."Anh chọn hết tất cả hình rồi ấn xóa, mới vứt điện thoại qua một bên, cúi đầu nhìn cô nhóc trong biết mình đuối lý, Đinh Nhàn che mặt, "Anh Thời Dịch, em sai rồi."Thời Dịch nhướng mày, hỏi cô "Tiểu thịt tươi có đẹp trai không?""Không đẹp, hoàn toàn xấu." Đinh Nhàn vòng hai tay qua cổ anh, hôn lên môi anh, "Anh Thời Dịch nhà em mới là đẹp trai nhất! Từ khi có anh, những người đàn ông khác căn bản không thể lọt vào mắt em được."Thời Dịch liếc cô một cái, "Không có thành ý.""...""Vậy nói thẳng là anh muốn thế nào đi." Đinh Nhàn xấu xa nắm mặt anh nghịch ngợm, cố ý bóp miệng anh cho nó trở nên méo mó, "Giữa vợ chồng với nhau, ít diễn kịch lại với em."Chẳng phải muốn nói điều kiện với cô, còn làm ra vẻ chính nhân quân tử để cô tự đưa mình tới cửa, thật là đáng ghét mà."Vẫn là phu nhân hiểu anh." Thời Dịch bị những lời này của cô chọc cười, bình tĩnh nói bên tai cô đôi Nhàn nghe mà cả người nóng lên, không khỏi trợn mắt, theo bản năng cự tuyệt, "Không, không được, đổi cái khác đi.""Vậy sinh cho anh một bảo bảo thông minh.""Ai nói?"Thời Dịch cười gian "Chồng em đó."Nói xong, anh kéo chăn lên trùm kín hai người lại, Đinh Nhàn còn chưa kịp phản ứng, đã bị người đàn ông khống chế, cô liên tục sợ hãi kêu "Này này này! Em không đồng ý đâu!!"Thời Dịch nói "Em đã đồng ý rồi.""Không có đâu!" Đinh Nhàn đạp chân mắng anh, "Thời Dịch khốn kiếp.""Được được được, anh khốn kiếp." Thời Dịch véo eo cô, "Em là vợ của tên khốn kiếp này.""Anh nhẹ một chút thôi, rất đau đó.""Anh còn chưa bắt đầu.""Em nói tay anh làm em đau cơ."Thời Dịch xoa xoa cho cô, thấp giọng nói "Anh để em véo lại nhé.""Em có thể véo nơi này sao?""Em nói gì?"Đinh Nhàn cười ha ha, giở trò xấu nói "Em nói có thể."Cô còn chưa làm động tác kế tiếp thì tay đã bị anh giữ lại trên đỉnh đầu, "Anh nhìn em hình như thiếu thu thập."...Buổi sáng ngày hôm sau, Thời Dịch còn muốn kéo người dậy chạy bộ nhưng cô đang ngủ say lại bị anh đánh thức, liền tức giận lấy cái gối bên cạnh đánh mạnh về phía anh, "Phiền chết!"Chạy bộ buổi sáng chạy bộ buổi sáng, tối hôm qua còn muốn dậy chạy bộ buổi sáng nhưng lại bị anh ép khô, nơi nào còn có sức lực mà chạy đánh đã tay thì tiếp tục nằm xuống ngủ, chân đè trên chăn, thân thể nhỏ bé lại chiếm hơn nửa cái giường. Thời Dịch thật sự muốn vỗ mông cô hai cái nhưng vẫn đau lòng, anh kéo chăn lên đắp cho cô, liếc nhìn thời gian rồi cài lại đồng hồ báo thức cho cô lần nữa, sau đó mới thay quần áo đi ra Nhàn tỉnh dậy lần nữa thì trong nhà đã không có ai, cô ngáp một cái, đứng dậy rửa mặt rồi đi xuống lầu. Người đàn ông đã làm sẵn bữa sáng đặt trên bàn ăn, cô cười một tiếng, có anh ở nhà là tốt nhất, khoảng thời gian không có anh ở nhà, cô ở một mình thật sự không Nhàn vừa ăn bữa sáng vừa lướt di động, nhớ đến chuyện tối ngày hôm qua, cô gửi một tin nhắn phê bình nghiêm khắc cho Giang Ti Gừng kêu ca mình quá oan ức [Đinh Tiểu Nhàn, cậy thật xấu xa, tớ vừa nhìn thấy phúc lợi liền chia sẻ với cậu, bây giờ cậu lại nói tớ nông cạn, si mê, cậu đã không còn thú vui nữa rồi phụ nữ đã kết hôn à, tớ muốn tuyệt giao với cậu ba ngày!]Đinh Nhàn [Hừ hừ hừ, ai bảo cậu không biết chọn thời điểm gửi tin nhắn chứ.]Bởi vì tấm hình đó mà tối hôm qua cô đã bị bắt nạt vô cùng thảm.
Lần nữa gặp lại nhau là trong một tình huống mà không ai nghĩ tới. Cuối tháng 8 năm 2016, gần đến thời gian khai giảng. Mặc dù đã lập thu nhưng thời tiết vẫn nóng nực như cũ. Tại trạm xe huyện H các chuyến xe ra ra vào vào tấp nập, đuôi xe không ngừng phun khói đen dày đặc khiến cho không khí vốn dĩ đã nóng ran lại càng nóng hơn. Đinh Nhàn ngồi chờ ở trạm xe đã hơn nửa giờ đồng hồ. Tay cô xách vali, trên người mặc áo thun trắng rộng thùng thình, áo được sơ vin vào trong quần làm nổi bật lên vòng eo nhỏ nhắn. Đôi chân thì thon dài trông vô cùng cân xứng, nguyên nhân bởi vì thời tiết nóng bức nên gương mặt cô cũng ửng hồng cả lên, đồng thời trên trán cũng lấm tấm mồ hôi. Lại một khoảng thời gian nữa trôi qua, xe đến rồi đi cũng đã qua mấy lượt, cô vẫn ngồi ở đó như cũ, không có ý rời đi. Một người phụ nữ đang cầm quạt tay ngồi bên cạnh nhìn thấy cô một mình ngồi khá lâu rồi, không nhịn được liền hỏi "Cô bé, con đang đợi ai à?" Dáng vẻ người nọ khoảng chừng 40 tuổi, trông hơi mập mạp, lúc cười ánh mắt hơi nheo lại, khiến cho người khác nhìn vào có cảm giác thân thiết, Đinh Nhàn gật đầu một cái, cô bấm điện thoại lên nhìn thời gian một chút. 3 giờ 30 phút. Cô đã chờ ở chỗ này hơn một giờ rồi. "Cô bé, thời tiết nóng thế này." Người phụ nữ đó ngồi nhích qua, quạt cho cô mấy cái, vừa quạt vừa nói "Nhà dì ở gần đây, nếu không thì đến nhà dì ngồi chờ đi?" Đinh Nhàn hơi sững sờ, nhẹ giọng nói "Không cần đâu ạ, cảm ơn.". "Ôi, nhìn bộ dạng của con đi, sắp cảm nắng tới nơi rồi." Người phụ nữ vừa nói vừa nắm lấy vali của cô, nói "Cô bé, đi nào, đi đến nhà dì, dì mở máy điều hòa cho nó mát." "Không, không cần." Đối phương quá nhiệt tình đã dọa sợ Đinh Nhàn, cô vội nói "Có người đến đón con rồi." Nói xong cô nhanh chóng kéo vali ra ngoài, đứng đợi ở cửa trạm xe một hồi cũng không thấy ai đến. Đột nhiên điện thoại vang lên chuông tin nhắn, là bạn học Giang Ti Kỳ nhắn đến Tiểu Nhàn Nhàn, đến Đế Đô chưa? Đinh Nhàn Vẫn chưa, tớ vẫn còn ở trạm xe huyện H. Giang Ti Kỳ Người đàn ông đó chưa đến đón cậu hả? Dừng khoảng hai giây Đinh Nhàn mới nhắn tin trả lời lại cô ấy Có lẽ đang trên đường đến thôi. Giang Ti Kỳ Tớ nói này tiểu Nhàn Nhàn, người đó rốt cục có đến hay không? Đinh Nhàn Chắc đến. Hai chữ này không hề tự tin chút nào. Điện thoại lại rung lên. Giang Ti Kỳ Này, cậu nói xem có phải người đó chiếm luôn cả khoản tiền của cha cậu, cũng không thèm quan tâm cậu nữa, dù sao đó cũng là một khoảng tiền lớn đó, trên thế giới này có ai mà không bị tiền cám dỗ chứ. Đinh Nhàn nhìn lướt qua, ngón tay trắng nõn nhanh chóng ấn vào màn hình Sợi Gừng*, cậu đừng nói bậy, người đó không phải là người như vậy đâu. * 姜丝 jiang si đồng âm với tên của Giang Ti Kỳ. Giang Ti Kỳ Cậu chưa gặp qua người ta thì làm sao biết người ta không phải là người như vậy? Khoảng mấy giây sau Giang Ti Kỳ lại gửi đến một tin nhắn khác. Giang Ti Kỳ Tiểu Nhàn Nhàn, cậu cứ thành thật như vậy đi, chờ thêm nữa thì vé xe đến Đế Đô cũng hết mất thôi, xác định là tối nay cậu ở đó luôn rồi. Đinh Nhàn hơi nhíu mày. Đây rõ ràng là một vấn đề rất nghiêm trọng. Cả người cô chỉ có 350 tệ, bao nhiêu đó chỉ đủ để mua vé xe đi Đế Đô ngoài ra không còn tiền dư để ở lại đó. Liếc nhìn thời gian một cái, cô suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho người đó không. Nhưng mà chưa quá hai giây Đinh Nhàn nhanh chóng từ bỏ ý định này. Cô cũng không thân quen gì người đó, cũng chưa từng liên lạc với nhau, nếu căn bản là đối phương không muốn đến đón thì cô gọi điện đến cũng chỉ thêm lúng túng mà thôi. Đợi thêm khoảng 10 phút nữa, nếu người đó còn chưa đến thì cô đành một mình ngồi xe đến Đế Đô. Ở nhờ nhà Giang Ti Kỳ mấy ngày đợi đến khi khai giảng là vào ký túc xá trong trường được rồi. Đang định bụng như vậy đột nhiên điện thoại để trong balo vang lên. Đinh Nhàn lấy điện thoại ra nhìn, trên màn hình hiện lên hai chữ —— Thời Dịch. Trong lòng không khỏi vui mừng, vuốt màn hình định bắt máy bỗng màn hình tối sầm lại. "Chuyện gì đây." Cô lẩm bẩm một câu rồi tháo pin ra lắp lại lần nữa nhưng vẫn không mở máy lên được. Đinh Nhàn đành đem điện thoại bỏ lại vào balo, nhất thời cô không biết phải làm gì vào lúc này. Cô không biết người đó gọi đến là bảo cô tiếp tục chờ hay chỉ thông báo là người ta không đến được. Trong lòng cô không chắc chắn, dù sao người kia cũng không có nghĩa vụ phải chăm sóc cho cô. Nhưng chưa trả lời điện thoại được Đinh Nhàn cũng không dám rời đi. Nếu người đó không tìm được cô rồi lo lắng thì sao? Lại chờ thêm 10 phút nữa, thời tiết dần bắt đầu u ám, từng cơn gió thổi tới mang theo hơi nóng phả vào mặt. Mắt thấy trời sắp mưa, Đinh Nhàn vội vàng lấy từ trong balo ra một cái ô, đang lúc chuẩn bị mở ô bầu trời bỗng vang lên tiếng sấm rất to làm cô giật mình run lên một cái, tay chân luống cuống kéo vali chạy đến cạnh mái hiên để trú mưa. Gió mạnh mang theo những hạt mưa to như hạt đậu đến, cả người Đinh Nhàn đều ướt đẫm, tóc bết cả vào trên mặt trông vô cùng chật vật. Mưa lớn như thác đổ đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, mấy phút sau mưa đã nhỏ hẳn, trên đường phố dần xuất hiện bóng dáng người đi đường. Đinh Nhàn nắm chặt 350 tệ đã bị nước mưa làm ướt hết, hồi lâu sau như đã đưa ra quyết định, cô kéo vali đi vào bên trong trạm xe. Nước mưa đập vào mắt làm tầm mắt mơ hồ đi, cô đưa tay lên dụi mắt, khi mở mắt ra ánh mắt liếc thấy bóng người thon dài cách đó không xa. Không hiểu sao lại bị hấp dẫn. Cô đứng yên nhìn sang, người đó đưa lưng về phía cô, áo sơ mi trắng đã bị nước mưa làm ướt dính sát vào người, phác họa lên rõ nét phần lưng hoàn mỹ... Mặt Đinh Nhàn đỏ lên, mắng mình một câu rồi không dám nhìn tiếp xuống dưới nữa. Cô quay đầu đi, không biết làm sao lại làm cho bà lão cạnh đó ngã xuống, cô vội vàng đỡ bà lão đứng lên rồi dò hỏi "Bà không sao chứ ạ." "Ông trời ơi, tôi nói này cô bé, sao lại không cẩn thận như vậy chứ, hai cái chân già này sợ là bị gãy mất rồi." Đinh Nhàn vừa nghe thế nhất thời khuôn mặt trở nên trắng bệch, "Bà à, con, con chỉ mới quay người còn chưa bước đi, làm sao mà đụng vào bà được chứ?" "Tôi đã từng tuổi này rồi còn đi lừa cô sao?" Bà lão cố hết sức đứng lên, thở hổn hển, dáng vẻ đầy thống khổ, "Tôi cũng chỉ đùa cô bé chút thôi, ngã cũng không đến nỗi nào." Đinh Nhàn mới vừa thở phào một cái, chỉ nghe bà lão lại nói "Nhìn cô bé chắc cũng không có nhiều tiền, tôi cũng không cần bồi thường đâu, nhà tôi ở ngay trong cái hẻm phía trước kia, cô dìu tôi về là được rồi." Nhìn theo hướng tay của bà lão, bên đó quả thực có một cái hẻm nhỏ, xung quanh đó cũng không có ai, Đinh Nhàn có chút do dự "Nhưng mà..." "Cô bé này, làm người cũng không thể như vậy." Thấy cô như vậy bà lão nhất thời mất hứng, nói "Cô đụng ngã tôi, tôi cũng không cần bồi thường, chỉ cần đưa về nhà, yêu cầu đơn giản như vậy mà cũng làm không được, thầy cô không có dạy cô là phải giúp đỡ người già à?" Đinh Nhàn "Tôi không phải..." Những người xem náo nhiệt vây lại, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Đinh Nhàn. "Nên đưa bà lão về đi, không tốn bao nhiêu thời gian cả." "Đúng vậy, ai bảo cô đụng ngã người ta trước mà." "Nhìn chắc là học sinh rồi, không biết ở trường dạy cái gì mà một chút đạo đức cũng không có." Lúc này trong đám người vây quanh xuất hiện một người đàn ông trung niên, đi thẳng đến cạnh bà lão "Mẹ, mẹ làm sao đây?" Bà lão đem chuyện nói lại một lần, người đàn ông trung niên lập tức sầm mặt, kéo lấy Đinh Nhàn rồi nói "Thật quá đáng! Đi, cùng tôi đi đến đồn cảnh sát, cảnh sát sẽ giải quyết." Đinh Nhàn không kịp phòng bị, bị hắn ta kéo một cái suýt chút nữa đã ngã xuống. Thấy vậy, bà lão vội vàng khuyên nhủ "Con trai à, nha đầu này không phải cố ý, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không cần phải làm lớn chuyện như vậy đâu." Bà ta quay đầu nói với Đinh Nhàn "Cô gái, cô chỉ cần đưa tôi về thôi, tính tình con trai tôi không tốt lắm, nếu nó đem cô đến đồn cảnh sát, chuyện sẽ không còn đơn giản như vậy nữa đâu." Đinh Nhàn cau mày. Đưa người về nhà ngược lại không có gì khó chỉ là không biết tại sao, trực giác nói cho cô biết là cô không thể đi cùng người này. Người xem náo nhiệt cũng không chê chuyện to, ồn ào làm lớn lên thêm, người đàn ông đó thấy cô không có phản ứng gì liền kéo tay cô qua, lực kéo lớn làm Đinh Nhàn ngã ngồi xuống đất, lòng bàn tay chà xuống mặt đất đau nhức. Nước mắt không khống chế được liền lập tức rớt xuống. Mọi người xung quanh đều cảm thấy đây là lỗi của cô, còn đang chỉ trỏ cô, có người thậm chí còn nói là cô cố ý giả vờ đáng thương để tranh thủ sự đồng tình của người khác. Đinh Nhàn chống người đứng lên, bà lão vẫn còn đứng một bên ra sức khuyên nhủ cô, người đàn ông thì cường ngạnh muốn kéo cô đi. Mắt thấy mình bị kéo ra xa khỏi đám người đó, Đinh Nhàn phát hiện không đúng, trong lòng tràn đầy sợ hãi, vừa muốn lớn tiếng kêu cứu bỗng thấy khuôn mặt người đàn ông trở nên thống khổ, muốn gào khóc. Một giây sau cái tay đang giữ chặt cô buông lỏng. Người đàn ông đó trợn tròn mắt, mắng "Mày con mẹ nó là ai, lại dám xen vào chuyện của người khác!" "Quả thật là nên đến đồn cảnh sát." Giọng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu, Đinh Nhàn còn chưa phục hồi tinh thần, người đó liền giơ quả đấm lên đánh qua, cô bị dọa sợ hết hồn, theo bản năng kinh hô thành tiếng...
Cùng đọc truyện Cô Gái Nhỏ Của Giáo Sư Thời của tác giả Ngôn Tiêu Băng tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại tiếng Trung 时教授的小仙j女Tên hán việt Thời giáo thụ đích tiểu tiên nữSố chương 67 chương + phiên ngoại đang viếtThể loại Hiện đại, đô thị tình duyên, HE, ngọt ngọt ngọt 🙂Nữ chính 18 tuổi còn nam chính 28 trước trong suy nghĩ của Đinh Nhàn cô không thể nào tưởng tượng được trong tình yêu thì một người có thể nói là cấm dục giống như Thời Dịch thì sẽ yêu như thế nào?Cuối cùng cô cũng biết được đáp án vì lúc ấy, người đó trở thành chồng của cô. Lúc này, Đinh Nhàn mới biết được hình tượng cấm dục chỉ là vẻ bề ngoài, mặt người dạ thú vào mỗi tối mới là chân năm sau, Thời Dịch đè cô lên cánh cửa, khóe miệng gợi lên một nụ cười xấu xa "Gọi anh trai."Mắt cô đầy ánh nước lấp lánh, cất lên tiếng nói nhỏ nhẹ mềm mại như bông "Anh Thời Dịch", nghe được lời này lòng anh cũng muốn tan chảy theo.
Edit Mộc Tử Đằng"Ôi, tôi cảm thấy dáng người và khuôn mặt trong hình nhìn giống cậu thật."Cô ta nhìn chằm chằm hai giây, đột nhiên hô to "Không phải là cậu đó chứ?"Cô ta la to như vậy, mọi người chung quanh cũng chú ý đến, nhìn chằm chằm hai người, Đinh Nhàn đột nhiên có một loại dự cảm bất thường, cô theo bản năng nhìn theo ngón tay của nữ sinh đó, kinh ngạc vô trong hình quả nhiên là trước Thời Dịch dạy xong ở trường kế bên nên đón cô ven đường, cô lên xe vừa lúc bị chụp được, cũng may là cô cúi đầu, không chụp được chính diện khuôn mặt, hình cũng tương đối mờ, bọn họ chắc căn cứ vào biển số xe mới nhận ra đó là Thời Nhàn thoáng thở phào nhẹ nhõm, có có người vây lại, lại nhìn hình rồi nhìn cô so sánh."Nói thật, nhìn giống lắm đó.""Nhất là dáng người, thật sự quá giống.""Đúng vậy, cũng gầy thế này, vóc dáng nhìn cũng không sai biệt lắm."Trong lúc nhất thời, bốn phía quanh Đinh Nhàn ngồi đầy người, trên mặt bọn họ đều lộ vẻ hưng phấn, một nữ sinh còn kéo cô hỏi "Thật sự là cậu?"Trong lòng Đinh Nhàn căng thẳng, cô đè xuống tâm tình bất an của mình, cong môi cười một cái "Các cậu đừng có nói đùa, làm sao là tôi được.""Nhưng giống thật mà.""Đúng đó, không nói còn không cảm thấy, giờ nhìn quả thật giống y đúc.""Còn có tấm hình nhìn rất giống đang hôn đó! Cũng buộc tóc đuôi ngựa giống cậu thế này này."Một người không thể tin che miệng lại "Ôi, giáo sư Thời thật sự cặp với sinh viên..."Lời này vừa nói ra, mọi người sôi trào."Trời ạ, bọn họ đoán chừng không phải là thật chứ."Ánh măt của mọi người rơi vào trên người Đinh Nhàn, vô hình chèn ép cô, Đinh Nhàn cố gắng giữ bình tĩnh "Các cậu đang nghĩ gì vậy, nếu là tôi thì tôi đã sớm vui mừng rồi, hơn nữa cột tóc đuôi ngựa thì đầy người, nhìn đi, các cậu cũng cột vậy mà."Đúng lúc này, chuông vào học vang lên, mọi người giải tán, Đinh Nhàn nhìn mọi người xung quanh, trong lúc bất chợt cô thấy bọn họ thật khủng khiếp, giống như giây tiếp theo sẽ đem cô ăn tươi nuốt sống vậy, cô không có cách nào tưởng tượng được, nếu như bọn họ biết được sự thật người đó là cô thì sẽ nói thế nào, cô ngược lại không có vấn đề gì, nhưng mà Anh Thời Dịch thì khác, danh dự của anh chẳng lẽ sẽ bị hủy vì một người như cô sao?Trong lúc nhất thời thấy hối hận, ban dầu sao cô không đăng ký trường y khác thể thay đổi suy nghĩ một chút, nhưng bất luận cô học ngành gì, chỉ cần là sinh viên thì sẽ đều bị dư luận chỉ trích, giữa bọn họ sẽ tồn tại vấn đề. Là cô quá ngốc, quá ích kỷ, thích anh, ỷ vào việc anh cưng chiều mình mà không ngừng đến gần anh, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến cảm nhận của anh, vì anh mà cân nhắc còn anh thì sao? Anh thông minh như vậy, là một người chính chắn, phải chăng đã sớm nghĩ đến ngày buổi học, tâm tình Đinh Nhàn không yên, cô không biết phải làm sao, trên đời không có bức tường nào không lọt gió, một ngày nào đó chuyện này chắc chắn sẽ bị phơi bày trước ánh sáng, đến lúc đó cục diện sẽ như thế nào?Đinh Nhàn không biết mình ra khỏi phòng học thế nào, điện thoại vang lên không ngừng, cô không có dũng khí lấy ra nhìn, cho đến khi đi về ký túc xá, rốt cuộc không nhịn được mở điện thoại ra đọc từng tin tức một, không ngừng kích thích dây thần người chứng thực, chính là sinh viên trường chúng ta! Mẹ nó thật kích thích!Đạo đức đúng tệ, khó trách lãnh đạo phải xóa tin tức trên diễn đàn, nhất định là sợ ảnh hưởng không tốt đến trường học định luôn, làm chuyện xấu như vậy, chức vị của thầy ấy khó giữ chỉ là công việc thêm, ở chỗ này để lấy chút danh tiếng mà thôi, rất ít giờ dạy, có chức vị ở đây hay không cũng như nhau sư Thời đã cống hiến biết bao nhiêu công sức trên phương diện y học các người không biết à? Mặc dù thầy ấy rất ít giờ dạy nhưng mỗi giờ đều đem hết kiến thức mới nhất giảng dạy cho chúng ta, bây giờ ngược lại không được tôn trọng, còn bị lăng mạ như vậy????Thầy ấy có lợi hại hơn nữa nhưng nhân phẩm không tốt thì đen cả đời, dù sao tôi cũng không đi học lớp của thầy ấy nữa, các người muốn đi thì đi vậy không biết đã dụ dỗ bao nhiêu nữ sinh, người như vậy tôi cũng không dám đi học.??? Các người ban đầu sùng bái thầy ấy thế nào hả, còn nói gì mà muốn trở thành bạn gái thầy ấy? Bây giờ từng người một đều quay người chỉ đang nói giáo sư Thời, còn không biết chừng nữ sinh đó câu dẫn thầy ấy thì sao?Một bàn tay cũng không thể kêu to, cô gái đó quá ti tiện, đàn ông mà, sao nhịn được cám dỗ chứ, tự nhiên sẽ xảy ra chuyện người không biết thì đừng nói bậy bạ, cái gì mà xác thực, thầy ấy chính miệng thừa nhận rồi à?A, làm loại chuyện này ai mà ngu đi thừa nhận đăng tin nóng, dám ra đây không? Chứng cớ đâu? Các người cũng quá đáng lắm phát hiện vẫn còn mấy người thật sự chưa từ bỏ ý định, nhìn liếc mắt một cái cũng thấy được rồi cần gì chứng cứ? Thầy Thời ở trên xe kề cận với sinh viên, nữ sinh kia trên vai đeo balô đó, không phải sinh viên trường chúng ta thì ở đâu hả?Lần này giáo sư Thời đúng là tình thú!Ha ha ha ha ha! Hình tượng sinh động!...Đinh Nhàn trong lúc nhất thời cứng đờ, cô ngây người ngồi yên, chợt thấy trên mặt hơi lạnh, giơ tay lên lau đi thì sững sờ, từ khi mẹ bỏ cô đi, cô hầu như chưa từng khóc, có khổ có mệt mỏi đi chăng nữa cũng chịu đựng cho qua, chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt nào, đây là lần đầu đã vượt xa sự tưởng tượng của cô, chỉ mấy tấm hình đã sinh ra rắc rối như vậy, dư luận quả nhiên đáng sợ, hủy hoại tất cả của anh, nói anh thành một người hạ lưu lợi dụng chức quyền cấu kết với sinh đột nhiên cảm thấy mình thật vô dụng, trừ khóc ra lại không nghĩ được biện pháp gì, cô không dám đối mặt, càng không biết giải quyết ra sao, nước mắt rơi không ngừng, cô cầm lấy điện thoại muốn gọi điện chợt nghe được một loạt tiếng bước chân, nên vội vàng lau khô nước Di từ bên ngoài đi vào, để ý thấy vành mắt cô đỏ hoe, không khỏi hỏi "Nhàn Nhàn, cậu sao vậy?""Không có chuyện gì."Trong lòng Đinh Nhàn bấn loạn, cô nằm xuống giường của mình, nhắm mắt, muốn để bản thân yên tĩnh đôi Di cho rằng cô đau buồn vì chuyện trong phòng ký túc xá nên đi đến khuyên nhủ "Nhàn Nhàn, cậu cũng đừng để tâm đến mấy lời của các cậu ấy, không cần tức giận, bản thân thấy không thẹn với lương tâm là được, không cần để ý người khác nói gì."Đinh Nhàn nói "Tớ biết."Hoàng Di lại nói "Nhàn Nhàn, hôm nay cậu đừng về nhà ở lại đây đi, còn có tớ ở đây.""Ừ."Cô nhỏ giọng đáp lời, trên thực tế cô cũng không định xin học ngoại trú Nhàn đã tính toán tốt rồi, mọi chuyện đều do cô, cô không dám thừa nhận, thừa nhận đồng nghĩa với hỏng bét, những người đó chỉ biết dùng từ ngữ nặng nề công kích người cô yêu đuối như vậy, vô dụng như vậy, cô có tư cách gì ở cạnh anh?Cô đã từng ảo tưởng trở thành người nhà của anh, bọn họ sẽ kết hôn, sinh con, cả nhà bọn họ sẽ giống như trong truyện cổ tích vậy, hạnh phúc sống bên nhau cả đời, còn bây giờ những điều đó chỉ là ảo tưởng mà thôi, tất cả đều gạt người, có vài thứ không thuộc về cô thì cả đời cô cũng không có cách nào có một tin nhắn ngắn, gõ đi gõ lại vài lần, dùng cả thời gian một buổi chiều, cuối cùng nằng nề gửi đi [Anh Thời Dịch, chúng ta chia tay đi.]Anh Thời Dịch, em vô cùng thích anh, chính bởi như vậy nên em mới không thể ích kỹ mãi được, cuộc đời anh không thể vì em mà có vệt biết dùng bao nhiêu dũng khí cô mới có thể gửi đi, nhưng mà mười mấy giây sau điện thoại đột nhiên vang lên, nhìn cái tên trên màn hình, Đinh Nhàn giống như đang cầm một củ khoai nóng bỏng, nhát gan không dám cùng phải đối mặt, cô hít sâu một hơi, nhấn nút trả lời, giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền vào tai cô, mang nồng nặc sự tức giận."Bởi vì chuyện trường học?" Thời Dịch hỏi nhiên anh biết."Ừ." Thanh âm Đinh Nhàn thật thấp, thấp đến chính cô cũng không nghe rõ mình nói Dịch yên lặng mấy giây, lại hỏi "Sau khi chia tay em định làm gì?"Đinh Nhàn dùng sức cắn môi, cho đến khi trong miệng nếm được vị máu tanh, mới nói "Em sẽ dọn ra ngoài."Dọn ra ngoài sống một mình, giữ khoảng cách với anh, như vậy sẽ không có người bàn tán về anh Dịch cười nhạo một tiếng, không đè nén được lửa giận của mình, thấp giọng thét lên "Em nói chia liền chia, xem anh là cái gì hả?""Thật xin lỗi."Thật xin lỗi, đáng lẽ ra em không nên trêu chọc anh, không nên quậy phá khiến cuộc sống của anh rối loạn, ban đầu, cô cũng không nên ôm ấp bất kỳ tia ảo tưởng mắt không khống chế được chảy ra, trong lòng rất đau, tim giống như bị dao cứa vào, chỉ cần nghĩ đến quảng thời gian sau này không có anh nữa, cô liền khó chịu muốn hai rơi vào yên Dịch biết cô đang khóc, hồi lâu sau anh nghiêm nghị nói "Đinh Nhàn anh cho em một thời gian suy nghĩ kỹ lưỡng có muốn ở bên cạnh anh hay không, nếu như muốn thì về nhà nói cho anh biết."
co gai nho cua giao su thoi