Thu Sài Gòn nắng hanh vàng trong gió. Đôi khi chiều về còn có mưa bay. Mùa thu Sài Gòn vẫn cứ nồng say. Anh cùng em nắm tay đi trên phố. Đường Nguyễn Huệ dành cho người đi bộ. Nhà thờ Đức Bà chuông đổ ngân nga. Bên bến Bạch Đằng sóng nước bao la. Đò Thủ Thiêm chỉ còn Cụ thể, Sài Gòn có 4 mùa trong năm không nóng gay gắt như và oi bức như khu vực miền Bắc hay miền Trung. Nền nhiệt ở Sài Gòn dao động khoảng 27 độ C, vào những ngày trời nắng nóng đỉnh điểm có thể lên tới 40 độ C. Thời tiết Sài Gòn được chia thành hai mùa chính là, mùa khô và mùa mưa. Tuy nằm cuối danh sách những quán cafe chất ở Sài Gòn nhưng Ngôi Nhà Số 7 như trạm dừng chân cho tất cả mọi người. Quán có không gian thô mộc, ấm áp với tông màu sáng và chiếc gác nhỏ riêng tư.Không gian trong quán luôn ngập tràn ánh nắng vào buổi sáng. 5 địa điểm mát lịm tránh nắng gần Sài Gòn Đi đâu gần Sài Gòn vào dịp cuối tuần? Bài viết dưới đây sẽ giúp bạn bớt đau đầu khi phải suy nghĩ đi chơi ở đâu. Ngay gần Sài Gòn có rất nhiều địa điểm giúp bạn quên đi cái nóng gay gắt của mùa hè. Cùng dulich24.com khám phá nhé! Khu du lịch Đảo Dừa Lửa Người Sài Gòn trốn nắng dưới những tán cây cổ thụ trên đường Nguyễn Văn Cừ (quận 5). Từ người bán hàng đến tài xế xe ô tô, xe taxi cũng "núp" dưới bóng cây xanh để tránh nắng. Bác Trần Trung Tuấn (quận 1), cảm thấy may mắn khi được đi dưới những tán cây lyric: [ mel ] gửi tặng anh hàng ngàn đóa hồng gửi tặng anh nụ hôn thắm nồng ta bên nhau, tình nồng mãi thôi em luôn mong, ngày mình chung đôi [rap] sài gòn ngày cuối hạ em cô gái tóc ngắn LBJKyu. Thêm vào Tải nhạc Chia sẻ Nhạc chờ Báo lỗi Thông tin Vui lòng đăng nhập trước khi thêm vào playlist! Tải Nhạc 128 Kbps Thêm bài hát vào playlist thành công Thêm bài hát này vào danh sách Playlist Bài hát sai gon nang sai gon mua do ca sĩ Duc Tuan thuộc thể loại Nhac Tre. Tìm loi bai hat sai gon nang sai gon mua - Duc Tuan ngay trên Nhaccuatui. Nghe bài hát Sài Gòn Nắng Sài Gòn Mưa chất lượng cao 320 kbps lossless miễn phí. Ca khúc Sài Gòn Nắng Sài Gòn Mưa do ca sĩ Đức Tuấn thể hiện, thuộc thể loại Nhạc Trẻ. Các bạn có thể nghe, download tải nhạc bài hát sai gon nang sai gon mua mp3, playlist/album, MV/Video sai gon nang sai gon mua miễn phí tại Lời bài hát Sài Gòn Nắng Sài Gòn Mưa Lời đăng bởi vkhanhvt Bài hát Sài Gòn Nắng Sài Gòn Mưa - Đức Tuấn Sài Gòn nắng không đổ lửa chỉ làm đổ một chút mồ hôi giọt mồ hôi long lanh mằn mặn thấm đẫm mùi người càng nhớ nhau thêm Sài Gòn bỗng mây, mưa dội chuyện tình mình đứng hóng ngoài hiên Sài Gòn đang ngày, sập mưa bỗng tối chợt lại ngày chưa kịp hôn nhau Sài Gòn sáng Xuân xanh gọi trào Sài Gòn trưa nắng Hạ xôn xao thấp thoáng Thu khi chiều tà Đông đến trong đêm nhạt nhòa Sài Gòn có anh và có em Sài Gòn của ta thật là dễ thương hai mùa mưa nắng, nắng mưa hai mùa vẫn nhớ bốn mùa Nguồn ảnh Sưu xuống khỏi máy bay, hắn hướng mắt ra xa để ngắm nhìn khung cảnh bầu trời Sài gòn. Cũng không khác Hà Nội là bao - Hắn thầm nghĩ, đồng thời hít một hơi thật sâu để cảm nhận mùi không khí nơi đây. Rồi hắn bước vội theo dòng người dọc hành lang để tiến vào sân ga. Chỉ mới vài tiếng trước hắn còn nằm ôm vợ ngủ ở Hà Nội, thế mà giờ đã lang thang ở đất Sài gòn này rồi, cảm giác cứ như đang trong cơn mơ này hắn vào Sài gòn theo yêu cầu công việc. Chuyến công tác chỉ vỏn vẹn có 4 ngày. Ngày đầu bay vào sớm để chuẩn bị, tiếp theo là 2 ngày làm việc thực sự, còn ngày cuối là để gói gém đồ đạc bay về Hà Nội. Hắn đã nghe nhiều về việc deley của các hãng hàng không giá rẻ rồi, nên cần phải chủ động và dự phòng một cách chắc chắn để không bị ảnh hưởng tới công việc. Sân ga Tân Sơn Nhất có vẻ rộng hơn so với Nội Bài, nhưng cũng đông người hơn. Hắn len lỏi giữa dòng người để tìm cổng ra. Trên lưng là chiếc balo nặng gần 7kg và tay hắn kéo theo một chiếc vali nhỏ. Tới cổng hắn đặt một chiếc Grap-Car để đi về khách sạn. Hắn có nghe nhiều về tình hình trật tự - an ninh ở Sài gòn rồi nên cũng khá lo sợ việc mang vác hành lý cồng kềnh mà ngồi xe máy, vậy nên hắn chọn ô tô cho an toàn. Giá cả cũng không quá cao so với taxi truyền thống, lại được cái an toàn hơn, không sợ người ta đi vòng vèo mua thêm đặt 1 khách sạn nhỏ nằm trên Quận 5. Khách sạn này hắn nhờ một người em mà hắn quen đặt giúp. Người em này tên là Dũng, quen nhau đã lâu nhưng cũng chỉ là quen qua mạng thôi. Được cái nó rất quý hắn vì hắn thường nhiệt tình giúp đỡ mỗi khi nó cần, vậy nên khi có dịp hắn nhờ là nó cũng hết lòng hỗ trợ. Chất lượng phòng và dịch vụ là khá tốt so với chi phí, vậy nên hắn cũng hài khi ổn định chỗ ở, tới buổi chiều thì hắn ghé qua văn phòng của khách hàng để kiểm tra công tác chuẩn bị cho ngày mai. Tới 17 giờ thì công việc đã xong xuôi. Hắn có nguyên cả buổi tối lang thang một mình ở đây. Hắn ít bạn lắm, chỉ quen thằng Dũng và một người bạn là con gái trong này mà thôi. Mà hôm nay thì chẳng gặp được ai vì ai cũng bận. Hắn đã biết trước điều đó từ trước khi vào đây, bởi hắn là người khá kỹ tính, luôn chuẩn bị và sắp xếp kế hoạch trước khi hành động. Phải tối ngày kia tức là hai ngày nữa hắn mới gặp người bạn kia được, còn Dũng thì không gặp được, bởi nó phải ở bệnh viện chăm sóc người nhà đến hết tuần sau cơ. Kế hoạch là vậy nhưng hắn vẫn không khỏi cảm thấy buồn, buồn vì sự cô đơn 1 mình giữa lòng Sài gòn hoa cho đỡ buồn, hắn chọn giải pháp đi bộ để chậm rãi ngắm nhìn thành phố này, cụ thể là gần nơi hắn ở và làm việc. Con phố này cũng có tiếng là địa chỉ ăn chơi ở đây. Tuyến phố dài và hai bên vỉa hè rộng, ở đó người ta nhộn nhịp bày bán hàng hóa, ăn uống, nhậu nhẹt. Hắn đi qua một quán nhậu, thấy không chỉ có đàn ông mà phụ nữ cũng ngồi trong đó. Có bàn còn toàn là nữ. Họ vui vẻ nói cười và uống cùng nhau. Hắn vừa bước tới vỉa hè trước mặt quán, một em gái tươi cười với hắn, lịch sự mời hắn vào, nhưng hắn xua tay. Chẳng nhẽ ngồi nhậu 1 mình? Hắn cười thầm và cố xua đi cái suy nghĩ con phố có khá nhiều quán Hủ tíu. Hắn khá là tò mò về món này, bởi ở ngoài Hà Nội hắn chưa bao giờ được ăn hủ tíu. Nghe người ta bảo gần giống mì vằn thắn nhưng hắn thấy không phải, hình ảnh khá là khác. Đi một đoạn hắn quyết định tiến vào một quán mì và thử ăn xem sao. Cảm nhận đầu tiên là nó... lạ, chẳng giống bất kỳ thứ gì hắn từng ăn. Cũng khá ngon đấy chứ. Hắn vừa chậm rãi ăn, vừa ngắm nhìn khung cảnh trong quán, nhìn từng người bước vào, bước ra. Khung cảnh thật bình dị, giống như trong quán miến ngan ở ngoài Hà Nội mà hắn hay ăn. Nói sao nhỉ? Nếu so sánh thì hủ tíu lại khá giống miến ngan. Dù vị có khác nhưng hắn cảm thấy món này giống miến hơn xong cũng mỏi chân, hắn quyết định đổi phương án dạo phố. Gọi taxi có vẻ không tiện, bởi hắn dễ bị say xe nếu ngồi ô tô. Gọi xe máy thì hắn ngại gọi xe ôm, bởi xe ôm bây giờ vừa ít, vừa nguy hiểm với 1 người lần đầu vào Sài gòn như hắn. Chỉ có gọi Grap thì may ra... nhưng mà grap không tự ý chạy lòng vòng được, phải có điểm đầu và điểm cuối. Tính sao bây giờ nhỉ?Phân vân một lát rồi hắn quyết định gọi Grap đến Bùi Viện. Chọn Bùi Viện vì đó là con phố khá nổi tiếng mà hắn hay được nghe, nơi ăn chơi của giới trẻ Sài thành. Cuốc xe cỡ 40k, và rất dễ dàng để bắt được 1 tài xế gần xế đến, hắn chú ý quan sát thật kỹ người này. Một anh chàng chạc tuổi hắn trên chiếc xe Exciter, khuôn mặt hơi sạm đen nhưng giọng nói của anh khá thân thiện. Có lẽ đối với 1 kẻ ngoài Bắc như hắn thì âm giọng của người miền Nam có điều gì đó khá thu hút, đặc biệt là giọng con gái. Hắn lên xe và bắt đầu kế hoạch của chủ động bắt chuyện với anh xế. Từ những câu hỏi xã giao cho tới những điều tế nhị hơn. Hắn thật thà kể mình lần đầu tới đây. Anh xế hỏi hắn đã biết Bùi Viện thế nào chưa mà đã dám một mình bắt xe đến đó chơi? Hắn giả vờ ngây thơ - Chưa biết, lần đầu mình vô trong này cố nói chữ "vô" thay vì chữ "vào" để cho nó giống với cách nói thông thường ở đây. Vừa để tạo thiện cảm trong cách nói chuyện, vừa để thử xem anh xế có nhận ra điều này không. Anh xế cười lớn trước câu trả lời của hắn. Anh khuyên hắn đừng dại mà đến đó 1 mình. Để anh ta chờ hắn dạo 1 vòng quanh đó trên xe rồi đi nơi khác, chứ một mình lang thang nguy hiểm lắm. Rõ ràng anh ta không để ý tới cách nói chuyện của hắn. Anh ta chỉ quan tâm tới mục đích của câu nói chứ không để ý từng câu, từng chữ như hắn. Điều đó cho thấy anh ta khá dễ tính và không có tâm lý đề phòng. Hắn mỉm cười bởi cá đã cắn câu. Bây giờ hắn mới ngửa bài- Thế anh có thể dẫn mình đi dạo vòng quanh Sài gòn không? Chỉ cần ngồi trên xe và đi dạo một vòng quanh Sài gòn thôi. Mình sẽ trả tiền riêng, không tính theo tiền giờ đến lượt anh xế do dự. Anh tưởng hắn lừa anh, chắc có lẽ chưa bao giờ anh được nghe một đề nghị như vậy. Thấy anh do dự, hắn nói tiếp- Mình mới đến Sài gòn lần đầu nên chỉ muốn tham quan thành phố thôi, tùy anh dẫn đường, đi đâu trước cũng được, nhưng chỉ những địa điểm trong trung tâm thôi. Không đi ra vùng ven đâu nhé. Mình cũng sợ nguy hiểm đợi anh suy nghĩ hắn đã bồi tiếp câu cuối- Không thì anh cứ đưa mình đến địa điểm đó, mình sẽ tìm người khác cố nói bằng một giọng thật thà cùng với thái độ nghiêm túc, đủ để anh xế tin là hắn chắc chắn sẽ làm như vậy, dù với anh hay với ai khác. Anh xế suy nghĩ vài giây rồi hỏi lại- Mà bạn định trả tiền sao?Nghe đến đây thì hắn nhớ lại một lời dạy mà hắn từng được nghe Khi người ta không dò hỏi nhau nữa mà đi thẳng vào vấn đề tiền bạc thì tức là cuộc thương lượng đã thành công. Trong một cuộc đàm phán, điều khó nhất là dẫn đối phương đến suy nghĩ về 1 con số. Khi họ đã quan tâm tới con số, tức là bạn đã nắm được họ trong tay biết giá cước của Grap, cũng biết quãng đường đi dạo không quá nhiều. Vậy nên hắn đưa ra một con số khá hời, vượt hẳn mức mong đợi của anh xế. Bởi điều hắn cần là sự an toàn và sự tử tế, chứ không phải là một cuốc xe thông thường. Mức giá đó khiến anh xế chấp nhận khi đã xua tan mọi nghi ngại và thoải mái trò chuyện, tin tưởng lẫn nhau, anh xế bắt đầu vừa đi vừa nhiệt tình làm hướng dẫn viên du lịch cho hắn. Địa điểm đầu tiên là phố Bùi Viện. Quả thật Bùi Viện còn hơn cả những gì hắn tưởng tượng. Đầu phố là một quán Bar lớn mà theo lời anh xế nói, chủ của quán này là của một nhân vật khá nổi tiếng mà ai cũng biết. Dọc con phố đông đúc với hai bên là các quán Bar mở cửa để người ta có thể nhìn được cả bên trong. Âm nhạc sôi động từ đầu phố tới cuối phố. Nam nữ tụ tập ăn uống, trò chuyện và phiêu trong điệu nhạc. Hắn chợt thấy ở đây vừa giống Tạ Hiện ở Hà Nội mà cũng vừa khác. Ở Hà Nội các quán Bar không mở cửa như vậy mà kín đáo hơn, con phố cũng nhỏ hơn, nhưng đều giống nhau ở mục đích đến đó Ngắm gái, uống rượu bia, hút sisha, chơi bóng cười... đủ thứ, hầu hết dành cho những người trẻ tuổi. Hắn không phải là dân chơi, ít khi tới những nơi như vậy nên cũng không hiểu rõ xe đưa hắn qua Dinh độc lập, đường hoa Nguyễn Huệ, nhà thờ Đức Bà, chợ lớn, hồ con rùa..., Anh xế còn "ưu ái" lượn qua mấy khu ăn chơi mat-xa, karaoke có tiếng ở đây để cho hắn có dịp "tham quan"... Cuối cùng xe cũng đưa hắn về tới khách sạn. Quả là một chuyến đi chơi bổ ích. Hắn được nghe đủ thứ chuyện, từ lịch sử, xã hội cho tới cả những thú chơi từ "sáng" đến "tối" của đất này. Chỉ tiếc là hắn không có nhiều thời gian để mà kiểm chứng những điều ngày tiếp theo là hai ngày của công việc. Hắn hoàn toàn tập trung vào công việc nên cũng chẳng để ý đến điều gì khác. Làm việc với sự tập trung hoàn toàn là một điều khá xa xỉ với hắn - một kẻ hay suy tư. Nhưng thực sự làm việc kiểu này mới đem lại cảm giác hứng thú cho hắn. Bởi những suy nghĩ vu vơ cứ quanh quẩn trong đầu hắn, khiến hắn vừa mệt đầu, vừa chẳng đem lại nhiều hiệu quả. Dù cố gắng mấy cũng chẳng thế bắt cái đầu hắn ngừng suy nghĩ được. Vậy nên hắn nhận ra rằng chỉ có hoàn cảnh xô đẩy, ép buộc hắn thì hắn mới tập trung được. Thật lạ! Người ta cứ thích tự do, ấy nhưng tự do lại chẳng đem lại hiệu quả về công việc và tiền bạc. Muốn hiệu quả, chỉ có kỷ luật và tập trung. Nhưng để vừa tự do, vừa kỷ luật, vừa tập trung thì đối với hắn là điều không 17h thì công việc cũng kết thúc. Hắn cảm thấy thật nhẹ nhõm vì áp lực công việc đã hoàn toàn được trút bỏ. Hắn nhanh chóng về khách sạn, vội tắm rửa chuẩn bị hẹn gặp bạn lúc 18h. Đúng 18h thì chuông điện thoại reo. Hắn nhấc máy và một giọng nói nhẹ nhàng cất lên- Em tới trước nơi anh ở rồi lòng hắn trào dâng một cảm xúc hồi hộp khó tả. Bởi người bạn này, giọng nói này vốn đã quá quen thuộc với hắn rồi, nhưng mãi đến hôm nay hắn mới gặp mặt. Cô bạn này lại khá bí ẩn khi các thông tin trên mxh đều không có, khiến hắn không tài nào tìm được ảnh của cô. Chẳng biết người con gái này trông như thế nào nhỉ. Hắn chỉ có 1 ấn tượng là cô nàng này có một giọng nói mà hắn thích nghe. Không phải giọng oanh vàng thánh thót hay như giọng con gái miền tây ngọt như mía lùi, mà là một chất giọng đặc trưng của Sài gòn, nhưng thanh âm thì rõ ràng dễ nghe. Hầu như hắn và cô chủ yếu nói chuyện công việc, bởi cô rất hay nhờ hắn giúp đỡ, nhờ nhiều tới nỗi đôi khi làm hắn phát bực. Bởi hắn cũng lười. Nếu cô không thúc ép thì còn lâu hắn mới làm xong việc. Đây cũng là dịp để cô bạn "trả ơn" vì đã làm phiền hắn suốt thời gian qua. Cô đã chủ động mời hắn đi ăn một bữa, và tất nhiên người mời sẽ là người trả tiền. Yên tâm là hắn không tranh trả tiền bữa này đâu, kể cả là đi ăn với con xuống cửa, hắn bị giật mình khi đứng trước mặt hắn là một cô nàng rất xinh. Cô nàng có mái tóc ngắn ngang vai và ánh mắt thân thiện, nụ cười tươi. Cô nàng có chiều cao gần 1m6 nhưng lại không đi giày cao gót. Cô chọn cho mình một bộ quần áo và đôi giày mang phong cách thể thao, giản dị. Nói thế nào nhỉ, có lẽ "xinh và Cute" là hai từ thích hợp để nói về cô nàng này. Cố gắng trấn tĩnh lại, hắn nở một nụ cười với cô- Chào em. T phải không?Dẫu biết chắc đây là người mà hắn hẹn gặp rồi, nhưng hắn vẫn hỏi vậy vì phép lịch sự. Phải luôn luôn có sự xác nhận "Đúng" với người lần đầu gặp mặt. Bởi nhỡ nhầm người thì xấu hổ lắm, kể cả đúng 99% rồi mà chưa có xác nhận từ đối phương thì cũng không thể coi nó đúng Vâng, em chào nàng vừa nói vừa cười và còn chìa tay về phía hắn để thể hiện 1 cái bắt tay. Một cử chỉ mà đối với hắn là khá "bạo", bởi những người con gái mà hắn tiếp xúc lần đầu tiên đều không có chuyện bắt tay thay cho lời chào. Chẳng biết có phải văn hóa trong này khác không? Dẫu sao cũng là bạn bè mà, có gì phải ngại đâu nhỉ. Hắn cũng đưa tay ra bắt lấy tay cô. Lòng bàn tay cô nàng khá ấm và da tay thật cạnh cô nàng là chiếc xe máy đang dựng sẵn. Cô vừa đi làm về và đi thẳng qua đây luôn. Trên xe là 2 chiếc mũ bảo hiểm. Cô đưa hắn một cái và đội lên đầu chiếc còn lại. Hắn mạnh dạn đề nghị- Để anh cầm lái nhé?Dẫu lần đầu gặp mặt và đi xe của người ta thì hắn cũng không để xảy ra việc "ngồi sau xe con gái" được, bởi hắn có quan niệm Mẹ đánh không đau bằng ngồi sau con gái". Vì giữa cô nàng và hắn đã có một sự tin tưởng nhất định từ trước đó nên cô nàng cũng vui vẻ đồng ý với đề nghị này. Đợi cô nàng ngồi yên vị trên xe, hắn lại hỏi- Mình đi được chưa em?Có thể ai đó sẽ nghĩ hắn là loại kỹ tính quá mức, nhưng đối với hắn thì đây là một phép lịch sự. Trước đây hắn đâu có để ý chuyện này, nhưng sau một vài lần bị "nhắc nhở", hắn hiểu rõ hơn tâm lý con gái là khi bước lên xe, nhất là xe máy, họ thường phải cẩn thận từ tư thế ngồi cho tới quần áo, vì đôi khi quần áo họ mặc khá rườm rà, dễ vướng vào xe hoặc họ mất nhiều thời gian chỉnh tư thế ngồi hơn. Do đó không nên vội đi mà cần hỏi lại họ một lần cho chắc, đợi họ xác nhận rồi mới đi. Làm được như thế thì họ sẽ thoải mái hai vừa đi vừa trò chuyện. Lần gặp gỡ đầu tiên khiến họ có nhiều điều tò mò muốn tìm hiểu về nhau. Nếu như trước đây chủ đề giữa họ chỉ là công việc, thì bây giờ khi gặp mặt, họ bắt đầu nói đến những chủ đề riêng tư hơn, cá nhân hơn, như món ăn, đồ uống, đi chơi, bạn bè, gia đình, sở thích cá nhân... Hắn hiểu hơn về cô. Cô là một người khá kín đáo và kỹ tính. Không đến mức khó tính nhưng đủ để thấy cô không phải là người suy nghĩ đơn giản. Cô không có nhiều bạn bè, cũng chưa có người yêu. Cô cũng thông minh, tinh tế, hay đọc sách, ham học nữa. Cô rất hào hứng với những kiến thức mới mà hắn chia sẻ trong công việc, trong con đường học hành, nghiên cứu của chọn món ăn có lẽ là một quyết định khó khăn với cả hai. Hắn thì chẳng biết ở đây có món nào ngon, mà hỏi cô nàng thì cô cũng không biết. Cô chỉ thường đi uống nước với bạn bè, ăn những món ăn vặt và thường ăn ở nhà. Hắn lờ mờ đoán được tại sao một người con gái như cô lại chưa có người yêu rồi. Một là cô là "búp bê tủ kính", bị gia đình quản lý nghiêm khắc quá mức. Hai là cô "ngoan quá". Một người con gái vừa xinh, vừa giỏi lại vừa ngoan, tưởng chừng người theo đuổi xếp hàng cả km, nhưng lại chẳng có ai, điều tưởng như vô lý ấy hóa ra lại rất hợp lý. Bởi ai cũng nghĩ thế nên chẳng ai dám yêu, sợ mình cũng phải xếp hàng. Có lẽ ở cô nàng này hội tủ cả hai điều ấy chăng?Cuối cùng hắn quyết định chọn 1 quán buffet nướng khá lớn trên đường đi. Thật sự thì lúc đó hắn thấy đói rồi nên chẳng suy nghĩ gì nhiều. Nhưng nếu tỉnh táo hơn có lẽ hắn sẽ không chọn quán này. Bởi đi ăn cùng con gái, nhất lại là mới gặp lần đầu, mà đi ăn đồ nướng thì không tinh tế một chút nào. Nướng đồ ăn kiểu gì cũng khiến mùi thức ăn bám vào cơ thể, đặc biệt là quần áo và mái tóc của họ, cho dù quán ăn có trang bị hút mùi. Và con gái thường không thích thể hiện mình là người ăn nhiều trong buổi hẹn đầu, nhất là với đối tượng khác giới. Vậy nên có thể nói quyết định này hoàn toàn trái ngược với bản tính vốn có của hắn. Mãi tới khi vào quán hắn mới nhận ra điều này. Đúng ra phải khi nào thật thân thiết, thật hiểu nhau đến mức không phải giữ ý tứ nữa, thì đi ăn buffet nướng sẽ hợp lý hơn. Cơn đói đã khiến hắn mờ mắt, mờ cả lý trí nhưng cô nàng vẫn vui vẻ gật đầu đồng ý. Họ vào quán, chọn bàn ở một góc riêng tư để dễ trò chuyện. Hắn chủ động kéo ghế cho cô nàng, một hành động mang tính phản xạ của hắn thôi, nhưng điều đó khiến nhận được một nụ cười và lời cảm ơn của cô. Hắn chợt nghĩ có phải mình đang giả vờ thể hiện là một người đàn ông galang, lịch sự không? Chẳng biết nữa. Cứ sống thật thôi, dẫu gì cũng chỉ là bạn bè thôi mà. Hắn đâu có ý đồ gì khác ngoài việc thể hiện sự tử tế với một người bạn ở xa? Vậy nên không cần suy nghĩ nhiều làm đó cả hai bước ra quầy thực phẩm để tự lấy đồ ăn. Từ đây hắn có thể nhìn cô nàng rõ hơn mà không còn phải lén lút nhìn trộm nữa. Ở đây khá đông, mọi người tự do đi lại, xếp hàng nên chẳng ai quan tâm tới việc người khác nhìn vào cái gì. Càng nhìn thì hắn càng thấy cô nàng "xinh" hơn, nhất là khi cô đã cởi áo khoác chỉ mặc áo phông bên trong. Trên cổ cô nàng là một chiếc dây chuyền nhỏ. Chiếc áo có cổ chữ V nên hắn nhìn rõ hơn sợ dây chuyền này. Cô nàng có làn da trắng, đồng đều với da mặt. Có vẻ cô nàng không trang điểm nhiều, chỉ tô một chút son môi mà thôi. Hắn chủ động đi lấy nước cho cả 2 người. Ở đây người ta cho phép khách hàng tự lấy đồ uống miễn phí, thật khác với những quán buffet mà hắn hay ăn ở Hà tới bàn hắn mới nhận ra cô nàng lấy rất ít đồ ăn. Lúc này hắn mới nhận ra việc chọn quán ăn này là sai lầm thì đã muộn rồi. Mặc dù cô nàng không nói ra nhưng những gì cô thể hiện qua hành động hắn đều "đọc" ra được. Cô lấy ít thịt, ngồi tránh hướng khói và ăn uống cũng nhỏ nhẹ. Chủ yếu cô nàng uống nước và nói chuyện với hắn. Để bù cho việc cô nàng ăn ít, hắn chủ động nướng đồ ăn cho cô mà không cần nhân viên phục vụ. Sợ cô nàng ngại ăn tôm vì sợ bóc vỏ bẩn tay, hắn cũng bóc vỏ tôm hộ cho cô nàng. Quả thật nếu người ngoài nhìn vào lại tưởng hắn và cô nàng là hai cặp đôi yêu nhau cũng nên. Nhưng với kinh nghiệm của hắn thì chỉ gần giống thôi. Nếu mà yêu nhau á, thì trong lúc người con trai bóc vỏ tôm, người con gái sẽ ngồi nghịch điện thoại cơ. Đằng này cô nàng vẫn vui vẻ trò chuyện cùng hắn. Thế thì đích thị chỉ là họ ăn xong, cô nàng chủ động trả tiền. Hắn thấy hơi có lỗi vì giá khá cao mà cô nàng lại không ăn được nhiều. Nhưng ngẫm lại lúc cô nàng "hành" hắn khi nhờ vả chuyện công việc thì cũng đáng. Nghĩ vậy nên hắn bớt thấy có lỗi. Cả hai lên xe và đi dạo quanh thành nàng ngồi sau nhưng rất nhiệt tình chỉ cho hắn đường đi. Cô nàng hỏi hắn- Anh mới đến SG lần đầu, em dẫn anh đi tham quan mấy điểm du lịch nổi tiếng ở đây định bụng trả lời Hôm trước anh vừa đi tham quan rồi. Thế nhưng chẳng hiểu sao hắn lại mỉm cười mà nói- Ừ em dẫn anh đi. Anh chưa biết gì về SG giọng hắn có vẻ vừa háo hức, vừa thành thật khiến cô nàng hào hứng. "Không nên nói điều gì trái ý phụ nữ, nhất là khi họ đang thực sự muốn làm điều đó" - Câu châm ngôn này chẳng biết là của ai nói, nhưng hắn đã thuộc lòng rồi. Quả thật là nó đúng. Không cần hiểu con gái nghĩ gì, chỉ cần cổ vũ họ làm điều họ muốn, chắc chắn bạn sẽ dễ dàng tiếp cận đối phương - đây chắc hẳn là kế thứ 37 trong binh pháp tán gái của Tôn tử hắn nghĩ bây giờ không phải là đi đến đâu, có cảnh vật gì, vì hắn đã biết rồi. Giờ đây hắn có thể tập trung lắng nghe những lời nói của cô nàng, để ý những cảm xúc, thậm chí cả nhịp thở của cô hắn cũng cảm nhận được. Hắn lái xe thật chậm, còn giả vờ nghe không rõ lời cô nàng nói để cô nàng phải ngồi gần hơn, nói sát hơn bên tai hắn. Điều ấy khiến hắn nhận ra rằng hắn đang mong muốn một sự tiếp xúc gần hơn với cô. Cái mong muốn ấy đến một cách tự nhiên và ngày càng mạnh mẽ. Từng hành động của hắn đều cố gắng tạo ra điều đó. Hắn thích nghe giọng nói ấy, hắn thích cái cảm giác yên bình khi cùng cô đi dạo trên những con đường không rõ tên, thích cái khung cảnh lãng mạn trước bầu trời đêm đầy sao, nơi ánh trăng lấp lánh trên sông Bạch Đằng... "Nếu chưa có vợ, chắc chắn mình sẽ tán em ấy" - dòng suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu khiến hắn bối rối...to be continue-Hết phần 105/03/2021Xem tiếp Hook Sài Gòn nắng, Sài Gòn mưa, Sài gòn say say Sài Gòn đắng, Sài Gòn chua, Sài Gòn cay cay Và mày đua, và mày thua chắc do mày thắng chắc Sài Gòn vắng tắt, gắt, Sài Gòn hay hay. x2 Hìn Tao dạo một vòng Sài Gòn, vào cái lúc mặt trời chưa thức giấc Cái cách mà ông xe ôm rít điếu thuốc, đúng là chất ngất Mấy em xinh tươi trong tà áo dài, trong trẻo và thướt tha Âm thanh vang vọng từ các trường học, chào cờ và quốc ca. Sài Gòn mỗi buổi sáng là lúc đất chật người đông Từ doanh nhân trẻ tuổi đến cả người làm công Mấy anh giang hồ dùng hàng nguội nhưng đi kiếm tiền nóng Thông tin từ bà *** còn hơn cả đám truyền thông. Sài Gòn đặc sản là những buổi trưa nóng nực. Học sinh vò đầu bức tóc bên xấp giấy và đóng mực Những sai lầm của mày, đám hater đang ngóng trực Sài Gòn mày có tiền, có thể skip cả đống luật Thằng sinh viên cất đàn, lo đóng thùng và vest đen Nó vứt đi những cảm xúc và giờ chỉ mong được sếp khen Sài Gòn này đắng ngọt những mùi vị tao quá quen Tao ngồi thưởng thức Sài Gòn bằng nụ cười và một ly đá đen. Hook Sài Gòn nắng, Sài Gòn mưa, Sài gòn say say Sài Gòn đắng, Sài Gòn chua, Sài Gòn cay cay Và mày đua, và mày thua chắc do mày thắng chắc Sài Gòn vắng tắt, gắt, Sài Gòn hay hay. x2 Tân Sài gòn hằn lên não tao một vài câu chuyện nó bị sứt mẻ Có thằng bị vướng vào vòng lao lý dù tuổi đời còn rất trẻ Nhiều người thì bận đi kiếm sống, mà kiếm hoài cũng không xong Mà không biết có bị cái gì, mà lúc nào cũng cười nắc nẻ ĐÂY LÀ SÀI GÒN CỦA TAO, Nơi đồng tiền đang BỦA VÂY Mày mà làm không đúng theo ý tụi nó thì, sẽ bị ăn chửi ngay Nếu muốn làm dân chơi, thì mày xuống Bùi Viện khi về đêm Ở đó có mấy em gái nếu mày có tiền sẽ tức tốc kề bên SÀI GÒN MÀ, mày cũng không dư mà không thể thiếu Tao thấy có tay đại gia, đêm nào cũng ăn hủ tíu Mày làm nhiều tiền nhiều, mà tiền nhiều thì phiền nhiều Tiền nhiều ở sài gòn thì không khéo bị phì nhiêu oh Sài gòn nhộn nhịp, nhưng cũng có đôi lúc trầm lắng Tiếng rao ban đêm của gánh hàng rong, to lớn nhưng thầm lặng Tiếng đua xe nghe văng văng, công an bắt xong ăn năn Người sài gòn thật tuyệt vời, mày đừng dại mà lăn tăn. Hook Sài Gòn nắng, Sài Gòn mưa, Sài gòn say say Sài Gòn đắng, Sài Gòn chua, Sài Gòn cay cay Và mày đua, và mày thua chắc do mày thắng chắc Sài Gòn vắng tắt, gắt, Sài Gòn hay hay. x2 Từng chiều mùa thu vàng úaPhai dần sau bóng aiNhớ lắm đôi vaiThơm mùi hương tóc mâyChỉ còn là kí ứcHiu quạnh theo mỗi đêm vềHạt mưa rơi nhẹ trên đôi mắt emĐem những yêu thươngTrao về em trước gióAnh khẽ bước theo sauMomg chờ ngày có emThấp thoáng nơi đây kỉ niệmMình từng viết lên bao câu chuyệnNgày mai anh sẽ không còn có em đâuAnh sẽ chạy một mình giữa nắng gió Sài GònĐể cảm nhận được những nối nhớ đi quaBàn tay anh cần thêm những ấm áp thật nhiều hơn nữaĐã trôi qua 10 giờ lẻ loi từ lúc em đi xaÚ em đang lạc đâu giữa phố đôngCho tâm hồn anh những mơ mộngMơ về tháng ngày có emCơn mưa chia lìa đôi taChân trời này vội cách xaTình ta như làn mây khẽ lướt quaTình ta như cơn gió khẽ lướt quaHoàng hôn theo cơn gió cứ mãi xaHoàng hôn buông theo bóng ai xa dầnHoàng hôn buông dần theo bước chân emChuyện tình dở dangKhông có bức tranh nào đẹp hơn nét em cườiChuyện tình dở dangCây đàn anh ca cho người mình yêuChuyện tình dở dangDẫu em có bước đi xa anh vẫn níu em lạiVì aiHow to Format LyricsType out all lyrics, even repeating song parts like the chorusLyrics should be broken down into individual linesUse section headers above different song parts like [Verse], [Chorus], italics lyric and bold lyric to distinguish between different vocalists in the same song partIf you don’t understand a lyric, use [?]To learn more, check out our transcription guide or visit our transcribers forum Đây là cuốn sách mà vừa nhìn vào đã khiến mình hồi tưởng rất nhiều. Hồi tưởng về những ngày buồn nhưng không có ai cùng chia sẻ, mình lại xách xe đi khắp nơi giữa lòng Sài Gòn, tìm đến những nơi chứa đựng kỷ niệm của hai đứa. Có lẽ đối với nhiều người, yêu xa là chuyện không tưởng, vì "xa mặt cách lòng", vì khoảng cách địa lý sẽ khiến con người ta mất đi sự đồng điệu về tâm hồn. Yêu xa là gì ? Là những cuộc gặp gỡ qua điện thoại, là những khi em buồn nhưng anh lại không thể ôm lấy, là những lúc chúng ta bị cuốn vào nhịp sống tấp nập mà vô tình quên mất nhau. Đó cũng là những lúc ngồi trong bóng đêm hiu quạnh với suy nghĩ "Liệu người ta có còn thương mình không ?", là những lần đi trên phố lại vô tình thấy bóng dáng của anh, là những lần động viên nhau tiếp tục cố gắng, và cũng là lúc mà trái tim đã quá mệt mỏi mà quyết định quên đi những tháng năm dài đã đi cùng nhau, bỏ lại sau lưng cả những lời hẹn ước còn chưa kịp thực hiện…Nhưng rồi bạn sẽ nhận ta, nếu tình yêu đủ lớn, bạn sẽ có động lực để kiên nhẫn chờ đợi người mình yêu thương cho dù khoảng cách của hai người có là bao xa đi chăng nữa. Khi yêu một người, sẽ có lúc buồn, lúc vui nhưng đừng bao giờ hối tiếc. Khi tình yêu đủ lớn, bạn sẽ học được cách bước qua những nỗi nhớ trong chốc lát, học cách đứng dậy sau những phút yếu lòng, học cách hạ bớt cái tôi của mình để lắng nghe nhau mỗi khi cãi vã và cũng học cách phấn đấu để được gần nhau hơn. Khi tôi 20Hồi yêu anh, cả hai chúng tôi trò chuyện mãi mà không biết chán. Tôi gửi cho anh những dòng tin nhắn ngọt ngào. Những tin nhắn vào mỗi buổi sớm, chúc ngày tốt lành. Tin nhắn chúc anh ngủ ngon giấc vào mỗi buổi đêm. Vài tin nhắn bâng quơ bất chợt tôi muốn nói điều gì đó cùng anh. Khi thì nhớ anh nhiều ơi là nhiều. Mỗi lần mở Facebook, tôi lê là đủ các page có chủ đề về tình yêu Để thu góp cho mình những triết lý cùng những suy nghĩ về tình yêu mình có, hì hục nhắn tin gửi cho anh, trong lòng bỗng dưng hạnh phúc và thấy ngọt ngào. Anh tâm lý và hiền lành. Suốt mùa hè năm đó, chúng tôi hẹn hò và nắm tay. Anh ôm tôi, khoảnh khắc ấy khiến hạnh phúc trong tôi dâng trào. Trái tim có gì đâu mà khua múa rộn ràng. Những nụ hôn đắm say của tuổi thanh xuân và rất nhiều điều khác nữa mà anh dành cho tôi khiến tim tôi cứ ngập tràn hạnh phúc. Tôi để ý tới những cuốn sách anh đọc, chỉ để biết thêm nhiều thứ kể cho anh nghe mong anh được cười vui và thoải mái. Tôi không ngừng hướng về phía anh....Chia tay không lời, chắc có nhẹ nhõm hơn không? Hay có những đêm tôi thổn thức nhớ anh và không sao đâu vỗ mình anh bước nổi. Mỗi khi nhắm mắt lại cảm giác đó quay về thấy mình đang trôi nhẹ bẫng, vòng ôm biến mất. Tôi hụt chân và rơi vào khoảng không đen đặc. Khi đó giấc mơ kết thúc, tôi choàng tỉnh rồi bật khóc ngon nắng Sài GònAnh đưa tôi đi dạo quanh các phố phường, nghe thành phố lên đèn trên chiếc xe máy đã cố đi cùng năm tháng sinh viên cho tới hôm sau lưng anh, tôi thấy bình yên thật nhiều. Rất tự nhiên, tay tôi chạm vào vòng eo của anh và vòng tay ôm anh từ đằng sau. Đầu tựa sát vào lưng anh, êm ái biết bao. Anh cũng không có phản ứng gì. Suốt quãng đường đi, chúng tôi không nói chuyện gì nhiều cả. Ai cũng lơ đảng theo suy nghĩ riêng mình, nhưng chúng tôi đều biết rằng, bên cạnh mình đã có một người, vì thế chúng tôi không còn cảm thấy đơn độc xe cứ chạy, cứ chạy đưa chúng tôi qua những lối phố sắc màu khi đêm xuống. Xe chạy dần ra phía ngoại ô thành phố, ở đây gió mát lành và tĩnh mịch hơn, không còn ồn ã, kẹt xe. Tôi hỏi anh đưa em đi tới đâu thế? Tôi không thạo đường ở thành phố này anh cười hiền bảo anh không đưa em đi đào tẩu đâu mà lo. Vậy là tôi cũng phá lên cười cùng anh, do dự gì đâu chứ! Chỉ biết rằng khi ở bên anh ấy tôi cảm thấy bình yên đến lạ. Bình dị như chị ôm từ phía sau lưng như cái tựa đầu vào vai anh… Cảm giác gần gũi bên một người là như thế sao....Ngày mai thôi chúng tôi sẽ phải chia tay nhau mỗi người sẽ ở một phương trời rất khác. Cuộc hẹn tối nay tôi qua trong lặng lẽ mà cũng thật đẹp đẽ, ít ra là trong tâm trí chúng tôi. Vòng ôm, cái nắm tay, những chia sẻ nho nhỏ và chân thành. Chắc chúng tôi sẽ không thể ở bên nhau dài lâu, dẫu biết rằng mãi thuộc về nhau là một điều rất khó thực hiện. Nhưng dù sao những giây phút thoáng qua trong cuộc đời của nhau cũng đủ khiến chúng ta vui vẻ. Dù chẳng có điều gì đó quá ngọt ngào, phô trương. tất cả đều rất thật lòng đến với nhau bên nhau. ...Cả hai chúng tôi đều không sinh ra và lớn lên ở thành phố này. Chỉ là lý tưởng của tuổi trẻ đã mang chúng tôi đến với nơi đây. Gặp nhau tình cờ, hợp nhau đến bất ngờ, nhưng rồi lại xa nhau bất chợt Chúng tôi gặp gỡ nhau vui vẻ và rồi chia tay nhau, cũng chỉ trong một mùa - mùa nắng, trong cùng một thành phố - Sài Gòn à, chỉ xin được ôm vào lòng những điều đẹp đẽ đã từng ở nơi bạn đồng hànhNhững buổi sáng sau đó, chúng tôi chạm mặt nhau trên những cung đường chạy. Gặp gỡ nhau, tán dóc dâm ba câu chuyện, những chia sẻ vụn vặt về ngày tháng sinh viên xa nhà. Nói chuyện nhiều tôi mới phát hiện ra, chúng tôi ở chợ không cách xa nhau lắm, chỉ vài khúc cua, nhưng ngược hướng rồi sẽ tìm thấy. Chúng tôi cho nhau địa chỉ nhà trọ, để tiện liên lạc với nhau, khi thì để uống thứ gì đó cùng nhau, rồi tôi đọc sách và viết lách, Duy mày mò với những bản thiết kế xây dựng. Chúng tôi cùng chập chững những bước chuyển mình vào đời và nhận thức học cách gắn bó và yêu lúc cô đơn, lạc lõng, sáng tỉnh dậy bàng hoàng thấy nơi này chỉ là một chốn xa lạ với mình. Thế nhưng, ngoài những con người đến từ các vùng miền, tỉnh thành có tính cách lối sống khác nhau, thì vẫn còn có cậu ấy cười hiền hiền, tay chào tôi mọi sớm trên con đường chạy quen thuộc, bỗng nhiên tôi thấy ấm lòng, vì ít ra tôi tìm thấy một người cùng chung một vài sở thích nhăn nhỏ với mình. Vẫn nụ cười ấy, nhưng một ngày tôi phát hiện ra trái tim mình đập nhanh những nhịp lạ sau tất cả, vẫn còn mãi những nụ cười dành cho nhau, vui vẻ và chan hòa như những người bạn thật sự. Chúng tôi đã bên nhau, cùng chứng kiến những tháng ngày tuổi trẻ của nhau trôi qua một cách êm cuộc gặp gỡThành phố sau những tháng năm tôi không trở lại vẫn mang trong mình cái hơi thở nhộn nhịp và phồn hoa của một nơi chốn có tiếng năng động bậc nhất của đất nước. Chỉ riêng những người thân của tôi sống trong thành phố cũng đủ khiến tôi bồi hồi, xốn xang trước lúc gặp họ. Ừ thì, đã lâu không gặp. Nhưng có điều đặc biệt là ở thành phố này, tôi đã để lại những thương yêu đã cũ cho một người và cả những thương yêu mới đang dành cho một người. Hẳn là tôi có duyên may với thành phố này, vậy là tôi đã quay trở lại nơi đây. Sau bao lần xuôi ngược. Gặp lại hai nửa thương yêu cũ - mới của mình. Hành trình tìm về và tìm thấy! Tôi tin là như thế! Dù cho có được điều gì chăng nữa. Xóa hết những nỗi cô đơnVào những đêm trời nổi gió lạnh và trống trải. Tôi vùi mình trong mớ chăn hỗn độn như chính tâm trạng của mình vậy. Tôi úp mặt vào gối, thấy nỗi nhớ hù dọa sau lưng và khoảng trống hoang hoải trước mặt. Cố dỗ dành cho mình ngủ yên giấc, nhưng không hề dễ dàng chút nào. Trước đó, có những ngày tôi hay giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm, khi mở đèn thì đồng hồ chưa điểm tới hai giờ qua đời nhau một chút thôi, vậy mà có những khoảnh khắc để lại, để rồi đôi khi ta muốn òa khóc lên vì chợt nhận ra, nhớ một chiếc ôm, nụ hôn… nhiều lắm!Mất bao lâu để quên đi một người? Tôi vẫn còn yêu anh trong thầm lặng, chưa thể quên được. Vẫn là thứ tình cảm trong trẻo và bền bỉ, chỉ biết rằng tâm trí mình rất nặng… nhớ về anh. Từng ánh mắt, cử chỉ, giọng nói… của con người ấy, là anh. Phải chia tay một người rất khó, phải dứt bỏ những thứ đã từng là kỷ niệm, là miền ký ức còn khó hơn nhiều…...Sau này, khi nhìn lại những ngày tháng đó, tôi thấy mình đã vượt qua những đứt gãy tưởng chừng như không thể và rất nhiều nước mắt, vật mà cuối cùng vẫn vượt qua đó đời này sẽ luôn có những điều tình cờ, hết sức tình cờ, như chuyện tôi và Hải gặp nhau vậy. Bỗng một ngày, Hải xuất hiện, như một vạt nắng dịu dàng sau những ngày mưa buồn ảm đạm. Và mỗi người ta gặp trong đời đều là một phần quà tặng từ định mệnh của Chúa trời ban tặng cho ta. Và tôi biết, mình rồi cũng sẽ hạnh phúc và không còn đơn độc nữa, vì ít ra, tôi còn có khi hết yêu một ngườiNó đã vẽ ý nghĩ về những ngày chung đôi, và ít nhiều đã đi qua những ngày như thế, trọn vẹn, nhưng trước đó lại có thiếu sót, rằng chưa từng nghĩ về kết cục của những ngày chia tay. Nhưng chung quy lại, dù nó đã từng là kẻ mơ mộng như thế nào thì khi thất tình, nó cũng trải qua những điều tương tự như khóc, muốn thay đổi bản thân như kiểu tóc, quần áo, mùi hương, viết lách giải tỏa nỗi niềm, bước ra ngoài……Có những tình yêu tự nhiên sẽ dừng lại, vậy nên đừng trách nhau làm chi, cũng đừng cố chấp níu kéo làm chi. Ngay cả khi hai người rời xa nhau - có lẽ đó là một đáp án, một kết thúc gây thương tổn nhất cho nhau, nhưng đó cũng là một chọn lựa mở. Hãy cứ tin rằng, mình đã từng có những ngày bên nhau thật trọn vẹn, đã từng trao hết những yêu thương thật lòng, trước lúc cho nhau lối đi riêng, những con đường thật khác mở ra, chờ đợi mỗi người. Quá khứ, suy cho cùng thì nên cất trong lòng, để nó trở thành hoài niệm. Vì trong mỗi chúng ta, bao giờ cũng có cho mình những vùng trời ký yêu trở lạiSau một khoảng lặng đủ lâu giữa cả hai, Vinh nói với My những lời phật tâm sau cuối. Anh nói rằng, trong cuộc đời này vẫn còn rất nhiều người em yêu thương và rất nhiều người thương yêu em. Và mỗi người đều có một cách quan tâm khác nhau, như anh chẳng hạn. Cá nhân anh lại rất dễ bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của người khác. Khi em buồn, trong lòng anh cũng chẳng vui, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười, kể cho em nghe những câu chuyện kiểu như mình đang rất ổn Thật ra là chẳng ổn chút nào. Anh biết có những đêm em khóc thì, em đã giấu nhẹm đi, nhưng đôi mắt em lại không giấu nổi, anh cũng chẳng vui gì và thấy xót lòng lòng trong những nhà ngày em kém xinh chỉ vì đôi mắt sưng húp lên. Vậy nên, nếu có ngày anh rời đi, anh cũng chẳng hề muốn em ở lại phải sống trong sự buồn rầu mãi, em phải sống thật tích cực lên, quên đi những nỗi buồn trong quá khứ, tìm cho mình một người chúc lối chứ không phải là khuyến mãi một mình nghe không? những điều đó đó rồi sẽ dẫn lối em tới những niềm vui, những điều rất hay và rất khác. Này, em có biết?Ai cũng phải sống cùng tình yêu. Tình yêu nó không phải là tất cả, cả nhưng thiếu nó em lại luôn có cảm giác như mình thiếu tất cả cả . Điều anh biết, hai chữ tình yêu trong em còn bị giới hạn bởi nhiều điều. Những ngày bên em, anh chỉ có thể là một người bạn tâm giao vô hình. Vì đơn giản, có lẽ anh với em chỉ là những điểm xuất phát vô tình giao với nhau và hợp lại thành một con đường, vậy thôi. Nhưng trong sự trùng hợp ấy, chắc vẫn còn những điểm khác biệt, những điểm chưa chạm vào nhau được. Và nếu như ta chưa nắm bắt được những khác biệt ấy, chắc ta vẫn chỉ là những người bạn tâm giao vô hình mà thôi. …Những bí ẩn, buồn rầu dường như đã rời xa, nhường chỗ cho bình minh lên nhẹ từ rất lâu My có thói quen ở nhà ngày cuối tuần ăn và vùi mình trong phòng riêng trống trải đến hoang mang?Cũng rất tự nhiên thôi, một tí định chạy xe qua tâm thức của My Hãy thử hẹn hò với người bạn tâm giao vô hình kia. Để xem ban ngày ban mặt, người ta có hiện nguyên hình không? Để xem My có thể ôm hắn vào lòng và tâm sự những điều chưa bao giờ nói. Để xem My có thể nắm bắt được những khác biệt có quá khác biệt giữa hai người hay không? Nhất định vậy nghĩ vừa dứt thì đột nhiên chuông cửa kêu reng reng khiến My giật mình. Vinh không giống anh người yêu cũ. Vinh đã trở lại vào một sớm cuối tuần rực rỡ với nụ cười bừng sáng. Chỉ đợi tới khi cánh cửa bật mở thì mai ôm chàng, làn hơi ấm từ lồng ngực lên qua các lớp áo, thấm vào tim, nồng ấm. Chỉ đến lúc này, khi được chở che trong vòng tay của Vinh đầy ủi an, My nghe mình xúc động đến gần như bật khóc. Và rồi, khi những giọt nước mắt trong veo rớt xuống vai áo Vinh, nóng hổi, đầy cảm xúc. Có lẽ đó sẽ là giọt nước mắt cuối cùng của mùa cũ. Hóa ra Vinh không phải người vô hình. Vinh đã ở đây rồi, thật thà và vô điều kiện, với My. Lời thì thầm ngọt ngào bên tai Vinh, My bảo, em cần có anh song hành qua những ngày giông bão. Vì với em, anh đã hiểu em nhiều hơn cả cách những người yêu nhau thường có. Cảm ơn anh, vì đã cho em cảm giác biết yêu thêm lần kết Đọc “Say nắng Sài Gòn” của Hamlet Duy Thành đã giúp mình hiểu được tâm sự của những cuộc tình xa, và càng giúp mình trân trọng những khoảnh khắc đang hiện hữu. Vì dù yêu gần hay yêu xa, đó đều là minh chứng rõ ràng nhất cho việc chúng ta đang yêu và được xa giúp ta trưởng thành và mạnh mẽ hơn, cho dù có lúc phải đối diện với cô đơn. Và tình yêu sẽ vượt qua những "dặm dài" cách trở khi hai người có một tâm hồn thấu hiểu, san sẻ với nhau mọi điều trong cuộc sống. "Em chưa làm ra nhiều tiền, nhưng em nghĩ mình vẫn giàu hơn tất cảvì tuổi trẻ, vì có anhnhững trang viết cứ mở ra, từ đó!"Review chi tiết bởi Bảo Ngọc - BookademyHình ảnh Bảo Ngọc-Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link BookademyBạn đam mê viết lách, yêu thích đọc sách và muốn lan tỏa văn hóa đọc tới cộng đồng của Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

say nắng sài gòn