Top 5 trung tâm dạy đàn Guitar uy tín ở quận Thủ Đức. 1. Trung tâm Nốt Trầm cơ sở quận Thủ Đức. Một trong những trung tâm đào tạo âm nhạc chất lượng ở quận Thủ Đức, Nốt Trầm được nhiều người biết đến là địa chỉ dạy học đàn Guitar uy tín - chất lượng Diệu thủ đan tâm. Thể loại: Nguyên sang , Đam mỹ , Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Sinh con , Hào môn thế gia , Y thuật , Niên thượng , Chủ thụ , Nhiều CP , Đô thị tình duyên , Kim bài đề cử 🥇 , 1v1. Kéo dài thượng một bộ sinh con thế giới quan, như cũ là chuyên Diệu Thủ Tâm Y Chương 4 : Ta làm giải phẫu. Người đăng: dzungit . Ngày đăng: 20:38 13-05-2019. Lâm Kiệt là phát ra từ nội tâm cảm kích! Trương Tiếu Tiếu là hai người hàng xóm láng giềng, năm nay hai mươi sáu tuổi, là một cái chân dáng dấp nhìn lần thứ hai người đẹp! Diệu Thủ Đan Tâm - Vân Khởi Nam Sơn. Niên thượng, sinh tử, ôn nhuận tinh anh thụ x táo bạo độc nhất tinh anh công, hiện đại, HE Tích phân: 148,750,624 Nguồn: Tấn Giang ๖ۣۜHưởng thọ theo sổ tử thần: Hoàn 105 tuổi + x lần chết lâm sàn ๖ۣۜNhử mồi Kéo dài thượng một cAWOW. Giới thiệu Tác giả Vân Khởi Nam Sơn Tag cường cường, sinh tử, hào môn thế gia, nghiệp giới tinh anh, đại thúc công Keyword nhân vật chính Hà Vũ Bạch, Lãnh Tấn ┃ vai phụ nhiều quá lười viết, cameo thường xuyên đám người chủ nhiệm Hà Độ dài 105 chương + 17 PN Edit + Beta Vịt Văn án Thiếu niên thiên tài Hà Vũ Bạch nuôi chí quyết tâm muốn làm bác sĩ cứu tử phù thương giống như hai ông bố, nhưng không biết làm sao thấy máu là choáng, chỉ có thể sau khi bị vô số bệnh viện từ chối quay về bệnh viện mà cha làm chủ tịch giữ chức chuyên gia chẩn đoán bệnh. Nhưng đối mặt với người lãnh đạo trực tiếp Lãnh Tấn suốt ngày dựa vào mắng chửi người bơm huyết áp, chỉ nhận kỹ thuật không nhận người, cậu thận trọng hành nghề y đồng thời còn thận trọng kín kẽ giấu diếm thân phận “Cá nhân liên quan lớn nhất của toàn bộ bệnh viện”. Trong quá trình lần lượt tay trong tay cứu vớt sinh mạng, hai người từ đối đầu đến hiểu nhau kính trọng nhau, cuối cùng là Hà Vũ Bạch hãm sâu vào tấn công “Anh hiểu em nhất” của Lãnh Tấn . . . . . . Lãnh Tấn Chủ nhiệm ngoại khoa tay phải thần thông giải phẫu từ cổ trở xuống biết làm hết chính là tính tình không tốt lắm. Hà Vũ Bạch Bác sĩ thiên tài chẩn đoán bệnh lý dược học mọi thứ tinh thông nhưng thấy máu là choáng không lên bàn mổ được. Đại thúc công, chênh lệch 15 tuổi. Tên gốc của truyện là《Đại thúc công của tôi đắc tội với mọi người》 Edit + Beta Vịt Từ hồi học nhà trẻ Đổng Hợp Thắng chính là đứa trẻ có vấn ngày hai bận đánh bạn khóc, giáo viên ngày nào cũng tố cáo trong điện tiểu học càng có xu thế nghiêm trọng, đánh nhau từ trong trường đến ngoài trường, vừa lên lớp 3, đã bị đuổi hơn 10 lần, tiếng【thối 】【truyền 】 bộ tiểu học trong thành phố không trường nào dám nhận hắn, công lập tư nhân đều hắn Đổng Dục Thanh thấy vậy, không đi học, sau này không phải mù chữ à? Thế là đập con trai một trận, đánh mông thành 8 cánh hoa, làm Đổng Hợp Thắng đau đến mức cả tuần trời không cách nào ngồi ăn Dục Thanh đánh con như huấn luyện viên động vật, mà Lưu Gia Thắng già rồi cũng chỉ có thể ở bên cạnh dám khuyên, nếu không kể cả thở gấp cũng phải chửi cùng Dục Thanh chỉ trích ông chiều con, đồng chí lão Lưu nghĩ thầm em có thể không chiều sao? Đẻ ra như con mèo, nâng hai tay cũng đủ, thở lúc được lúc không, sống được cũng không dễ dàng! Trường không nhận, vậy thì dạy ở nhà Đổng Hợp Thắng nhớ ăn không nhớ đánh, nên gây chuyện vẫn đi gây chuyện, khiến gia sư tức giận bỏ đi, dạy thế nào cũng không đó Đổng Dục Thanh nghĩ cách, tìm cho Đổng Hợp Thắng mấy thầy dạy hắn luyện võ công — Con không phải thích đánh nhau sao? Đừng ra ngoài nạt nhỏ dọa yếu nữa, tỉ thí với các thầy có bản lĩnh thật sự nhỏ mười mấy tuổi hàng ngày bị đánh sưng mặt sưng mũi, nhưng cũng được tôi luyện tính nhau thì không còn nữa, chỉ là thành tích vẫn nát tuổi dậy thì bắt đầu phóng túng, phát tiết tinh lực vào "phương diện kia".Đổng Hợp Thắng nhớ sâu nhất chính là hôm sinh nhật 16 tuổi, hai cha con ngồi xổm trong sân biệt sự hút thuốc, cha hắn nhét cho hắn một hộp bao cao Gia Thắng dặn dò con trai "Chơi bời, được, đừng tạo ra mạng người." Vừa nhét hộp vào túi áo khoác, Đổng Hợp Thắng đã nghe thấy ba hắn la ở tầng hai "Lưu Gia Thắng! Tiên sư còn để em nhìn thấy anh dẫn con đi hút thuốc, em ném hai người các anh xuống biển!" Giọng la này, dọa hai cha con nuốt khói chưa thở ra vào trong dạ thấy hình thức ở chung của hai cha, Đổng Hợp Thắng luôn chùn bước với hôn dưng cưới sư tử Hà Đông về nhà suốt ngày la hét, không bằng tự do tự tại, muốn ngủ giường nào thì nằm giường là thấy bạn bè dần ổn định, thi thoảng hắn cũng cảm giác chút mất cũng không mất mát được bao lâu, chỉ cần một ánh mắt của hắn, luôn không thiếu bạn gần đây hắn phát hiện, cảm giác mất mát ngày càng nghiêm trọng. Dù người dưới thân kêu dâm đãng thế nào, luôn có cảm giác trống rỗng không nói lên lời quẩn quanh trong lòng hắn, hơn nữa có cảm giác càng ngày càng không thể tận cuộc, sống 26 năm, Đổng Hợp Thắng lần đầu tiên nếm trải cái gì gọi là mùi vị bị đâm phóng lại 1 tuần, không, ba ngày — Tiếp viên mặt đất phục vụ hắn trong phòng vệ sinh sân bay thì cũng thôi — Hắn dù gì cũng là Đổng đại thiếu kim thương không gục trên mặt trận mây giờ ở đêm tân hôn của bạn thân, bị một tên đàn ông con lai chưa gặp mặt được 24 tiếng chơi mông, còn bị cưỡng đối với cuộc tình một đêm này, nếu tính theo thang điểm 100, hắn có thể cho 20 điểm nhiều thêm kia, Đổng Hợp Thắng tính toán không tốt — Học tiểu học đã không đủ điểm — Cứ cộng thêm cho Andy tượng đầu tiên của bất cứ ai với Andy, đều là người cực kì rắn dưới vẻ ngoài cường tráng kia là một trái tim dịu khi Andy xong chuyện câu đầu tiên là hỏi Đổng Hợp Thắng có khát không, sau khi nhận được ánh mắt "Ông đây hét không ra tiếng nữa rồi", uống ngụm nước đút vào trong miệng Đổng Hợp Hợp Thắng làm top nhiều năm như vậy, chưa từng hỏi câu này sau khi làm thường toàn là mấy câu kiểu "Hôm nay em sướng lắm nhỉ" để thỏa mãn lòng hư vinh của mình, còn tự cho rằng đây coi như là dịu dàng quan tâm đến cảm thụ của người khác.— Tiên sư đáng đời không cưới vợ, đổi lại là minh cũng đíu cưới thằng ngu như ngây ra trên chiếc đệm mềm mại không muốn bò dậy, Đổng Hợp Thắng vừa hưởng thụ Andy xoa bóp vừa thầm kiểm điểm bản tay Andy rất mạnh, Đổng Hợp Thắng chỉ từng thấy trước đó tay không nhấc cây cọ bị bây giờ đôi bàn tay kia ấn bên hông hắn lực vừa đủ, thoải mái đến mức Đổng Hợp Thắng muốn rên hừ thân đều thả lỏng, đầu Đổng Hợp Thắng chìm đi, ngủ khi rời khỏi đảo, Andy hỏi Đổng Hợp Thắng xin số điện thoại và địa chỉ bưu điện, hi vọng có thể giữ liên lạc với Hợp Thắng nói bừa cho đối nhất, tình một đêm thôi mà, cách nửa vòng trái đất, có gì mà phải liên lạc? Thứ hai, chuyện Đổng đại thiếu hắn bị đâm tuyệt đối không thể để ai biết, mất mặt lắm, giữ liên lạc hiển nhiên không phải sự lựa chọn tốt."Tôi đã giải ngũ, 3 năm." Andy tỏ nỗi lòng với hắn bằng tiếng Trung không mạch lạc, "Có thể, đến nhà anh." Đổng Hợp Thắng nổi da gà rơi xuống đất — Gì vậy trời? Mẹ sư còn muốn đến nhà tôi!? Nhưng người ta đã nói đến mức này rồi, Đổng Hợp Thắng cũng không tiện vặn lại đối phương, thế thì tỏ vẻ keo kiệt quá "Rảnh thì đến chơi, tôi đãi cậu." Andy gần như không nghe hiểu được mấy, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn mặt hắn một lát, gật Hợp Thắng vỗ vai đối phương coi như tạm biệt, xoay người định đi thì đột nhiên bị Andy ôm chặt từ phía vào lỗ tai Đổng Hợp Thắng, Andy nói khẽ "Tôi với anh, nhất kiến chung tình." Mẹ tiên sư, ngoại quốc còn biết nói thành lồng ngực cường tráng kia dánh chặt lấy lưng, Đổng Hợp Thắng rơi da gà đầy mà "Tôi với anh", ông đây mới mẹ nó phản đối cậu nhất kiến chung tình đấy! "Anh ơi! Máy bay trực thăng sắp cất cánh rồi, anh —" Lưu Hợp Uy thò ra từ khúc rẽ, nói được một nửa, cảnh trước mắt khiến nó cứng miệng lại — Cái quái gì vậy? Anh nó vậy mà ôm ấp, thân mật với tên đàn ông vạm vỡ? Đổng Hợp Thắng vội đẩy cánh tay Andy ra, bỏ lại tiếng "Tạm biệt" đẩy em trai đi tới sân đậu máy bay trực lên máy bay trực thăng thắt đai an toàn, trong ánh mắt Lưu Hợp Uy nhìn về phía Đổng Hợp Thắng, lóe ra ánh sáng tìm ngủ cạnh phòng Đổng Hợp Thắng, nửa đêm nghe tiếng quỷ tiếng gió bão quá to, không nghe thấy là ai phát ra, không nghĩ tới là......!Nhìn chăm chú anh mình một lúc, Lưu Hợp Uy đánh giá "Anh à, khẩu vị anh nặng thật, em thấy đùi Andy còn thô hơn cả eo anh." "Biến!".Truyện SắcĐá em trai một phát, Đổng Hợp Thắng kéo tai nghe đeo lên, không phản ứng đến nó nữa."Ê! Đổng thiếu, mấy hôm rồi không gặp!" Quản lý hộp đêm nghe nói Đổng Hợp Thắng mang khách đến, đích thân đến tiếp là kim chủ nổi tiếng, đến là vào thuê phòng, gần như không quan tâm chi phí gì là Đổng thiếu chưa từng chọn trai gái trong quán, toàn tự dẫn người."Ừ, hơn 1 tháng rồi nhỉ." Đổng Hợp Thắng có chút ủ rũ, xua tay với quản lí, "Tất cả như cũ, mấy người này là bạn tôi, chào hỏi là được." Mấy hôm nay hắn cứ cảm thấy như ngủ không đủ, vừa đến 9h tối là mệt rã thường cuồng hoan cả đêm, ngủ mấy tiếng dậy vẫn có tinh thần, nhưng bây giờ hắn lại ước gì lập tức về nhà nằm ngửa là khách hôm nay rất quan trọng, ban ngày họp cả buổi, đến tối, hắn vẫn phải gắng gượng lên tinh thần dẫn người ra ngoài tìm phòng bao ngồi xuống, chưa đầy một lát, rượu đã bưng Hợp Thắng để phục vụ mở chai Chivas 25 ra, rót đều, nâng chén chúc mừng hợp tác vui Hợp Thắng ngửa mặt uống rượu, kết quả phát hiện rượu vẫn mùi bình thường nhưng đổi vị, đắng không thể rượu vào khăn, Đổng Hợp Thắng quát người mở rượu "Gọi quản lí các người đến đây! Dám cầm rượu giả lừa ông!" Phục vụ vội vàng chạy ra khách bên cạnh nhìn nhau, cũng đều thử rượu của mình — Không sao mà! Quản lý vào phòng, thử rượu, cười làm lành nói "Đổng thiếu, tôi uống......!Thật sự không sao cả, không thì, cậu thử lại xem?" "Mẹ tiên sư ít nói nhảm với ông!" Đổng Hợp Thắng vỗ lên bàn, "Ông đây từ bé đã uống thứ này như nước! Thật giả không uống ra được? Ông có đổi không!?" "Đổi, đổi." Quản lý vội vàng nháy mắt với phục lâu lắm, mở chai rượu Hợp Thắng quơ lấy chén uống một hớp — Vẫn đắng — Quay mặt nhổ vào thùng rác, sau đó túm lấy cổ áo quản lý kéo tới trước mặt "Đùa tôi à? Hả? Rượu chỗ các ông mẹ nó là giả hết!" "Hả? Thật sự......!không phải......!không phải giả đâu!" Quản lý cũng không biết làm quán bán rượu giả, nếu không sao kiếm tiền? Nhưng chắc chắn sẽ không bán cho người như Đổng Hợp Thắng, cho hắn mấy lá gan cũng không khách khứa thấy Đổng Hợp Thắng ra tay, vội tiến lên họ đều đã thử, thật sự không phải rượu giả, không biết hôm nay vị giác của Đổng thiếu gia có phải có vấn đề hay không, sao mở chai nào cũng kêu đắng thế? Đổng Hợp Thắng vốn thiếu ngủ đến bực bội, không biết phát tiết tức giận vào đâu, lúc này có người đụng phải họng súng, bùng nổ cỗ tà hỏa ra "Ít giả bộ với ông! Hồi nhà ông đây mở hộp đêm, ông chủ các người mẹ nó vẫn mặc tã đấy! Gọi cháu trai kia tới đây! Nếu không hôm nay tôi phá nát quán các người!" Giọng hắn cất cao, hơi thở dồn la hét bỗng dưng sắc mặt trắng bệch, giọt mồ hôi như hạt đậu lăn từ trên trán đèn mờ ảo bỗng không còn màu sắc, trước mắt Đổng Hợp Thắng đầu sao, lòng bàn chân hư không, ngã ngửa vào sofa."Đổng thiếu!? Đổng thiếu!? Mau! Gọi xe cứu thương!" Trong phòng bỗng loạn lên."Đường máu tụt huyết áp dẫn đến ngất xỉu." Đúng hôm Hà Vũ Bạch trực đêm, đón xe cứu thương ở điều trị khẩn thấy bên trên đẩy xuống là Đổng Hợp Thắng, sợ hết nhìn dáng vẻ hắn vừa nhìn chính là tụt huyết áp dẫn đến ngất, truyền nước không đến mấy phút là trên giường bệnh phòng quan sát khẩn cấp, Đổng Hợp Thắng phiền muộn vỗ trán "Trước đây tớ không mắc bệnh này......!Sao lại như vậy?" Hà Vũ Bạch mím môi, hạ giọng hỏi "Cậu không......!ăn linh tinh chứ?" "Tiểu Bạch, cậu còn không hiểu tớ à? Ông hoàng ** dạo, không một ai dính." Đổng Hợp Thắng làm bộ muốn rút kim truyền, lại bị Hà Vũ Bạch vội ngăn lại "Truyền thêm lúc nữa, cậu đừng tưởng tụt huyết áp là bệnh vặt." "Còn có thể là bệnh gì nặng?" Đổng Hợp Thắng cau Vũ Bạch đáp lại "Nhiều lắm, như là suy gan thận tim, bệnh thân thể tự miễn dịch, u ngoài tuyến tụy —" "Ok ok ok, dừng lại là gần đây tớ cứ luôn mệt mỏi, ngủ không đủ, có liên quan với chuyện này không?" Hà Vũ Bạch suy nghĩ một chút, gật đầu "Cũng có thể là mệt mỏi quá độ dẫn đến, tối nay cậu ngủ ở đây đi, tan làm tớ tới gọi cậu." Đổng Hợp Thắng ghét bỏ bĩu môi "Ngủ đây không ngon, động tí là chết người, tớ về nhà ngủ đây." "Cũng được, nửa tiếng nữa tớ qua gọi cậu, cậu nhắm mắt nghỉ một lát." Hà Vũ Bạch nói, kéo chăn đơn đắp lên cho hắn. "Này, Tiểu Bạch, miệng tớ đắng lắm, có quýt táo không, cho miếng." "Lát tớ lấy cho cậu." Hà Vũ Bạch suy nghĩ một chút, lại nói "Hay là lấy máu làm kiểm tra đi, miệng đắng có thể là gan có vấn đề." "Haiz, hút thuốc thôi." "Hút ít đi, không phải thứ tốt." "Gần đây tớ cũng không hút, hút cái là buồn nôn." "Lúc nên cai rồi." Một lúc sau cầm báo cáo kiểm tra máu của Đổng Hợp Thắng, Hà Vũ Bạch phát hiện đối phương ngoài tụt huyết áp, còn hơi thiếu không yên lòng để Đổng Hợp Thắng đi như vậy, bèn quay lại phòng Hợp Thắng vừa tự rút kim tiêm định chuồn đi, kết quả bị chặn lại."Nửa tiếng rồi, tớ đi đây." Đổng Hợp Thắng cũng ngoan Vũ Bạch ra hiệu hắn đừng vội đi "Nằm xuống, tớ siêu âm cho cậu." "Hả? Sao thế?" Đổng Hợp Thắng bao nhiêu năm chưa từng đến bệnh viện, không khỏi cảm thấy Hà Vũ Bạch chuyện bé xé ra ra hắn không biết siêu âm là cái gì, vừa nghe thấy phải kiểm tra, theo bản năng sinh ra mâu thuẫn tâm Vũ Bạch nửa nghiêm túc nửa dọa hắn "Cậu thiếu máu, tụt huyết áp, tớ phải xem có mọc thứ gì trong nội tạng không." "......" Đổng Hợp Thắng nhăn mặt, "Tớ trẻ tuổi như vậy, không thể nào......" "Hôm qua tớ mới nhận một người 20 tuổi mắc ung thư gan vào khu bệnh." Hà Vũ Bạch kêu y tá đẩy máy tới, cầm găng tay đeo lên, "Nằm xuống, vén áo lên, cởi dây lưng." Vừa nói, cậu còn cố ý kéo "bạch" cái bao tay trước mặt Đổng Hợp Thắng, bày tư thế, ý tứ rất rõ ràng — Trong phòng này, cậu phải nghe lời Hợp Thắng xoa mặt, đành phải nằm lại giường thực hiện yêu cầu của Hà Vũ chất tiếp âm lạnh như băng lên cơ bụng đường cong rõ ràng, Hà Vũ Bạch kéo máy qua tiến hành kiểm một lúc, nửa trên quả thực không sao, bèn thăm dò xuống, định xem thận và bộ phận nam Đây là — Hình ảnh xuất hiện trên màn hình khiến vẻ mặt biểu tình bỗng cứng Hợp Thắng vốn gối cánh tay thoải mái chờ cậu làm xong, kết quả nhìn sắc mặt cậu biến dạng, trái tim bỗng vọt lên cổ họng."Có vấn đề gì à?" Đổng Hợp Thắng chột dạ nói không sợ là bốc phét, dù sao vẫn chưa đến 30, lại nói còn trẻ thế đã mắc bệnh nan y, thật có lỗi với công ơn nuôi dưỡng của hai cha! Hà Vũ Bạch nhìn màn hình không chớp mắt, đồng thời máy móc trong tay tiến hành thao tác, bỏ qua vấn đề của Đổng Hợp Hợp Thắng sắp sợ toát mồ hôi "Tiểu Bạch! Cậu nói gì đi! Bệnh gì vậy!?" Hà Vũ Bạch hoàn hồn, dùng ánh mắt đầy đồng tình nhìn về phía Đổng Hợp Thắng "Ờm......!Hợp Thắng, tớ soi tử cung......" Không đợi Đổng Hợp Thắng thốt ra "Hả?" Hà Vũ Bạch lại thêm một câu "Còn soi cả túi thai, khoảng 8 tuần." Thấy Đổng Hợp Thắng há to miệng vẻ mặt không chịu đối mặt với thực tế, Hà Vũ Bạch mở máy biến điện năng thành âm thanh, mở tiếng tim thai đập đều "thình thịch" như vó ngựa trên sân cỏ."Nghe này, đây là nhịp tim của cục cưng." Cậu chớp mắt giải tĩnh này khiến Đổng Hợp Thắng nghe như tiếng sấm, sống chuẩn men hơn 20 năm trong nháy mắt cảm giác trong cổ họng có thể ói ra máu.. 12-chom-sao-khoa download 12-chom-sao-mau download ai-ganh- download bac-uyen-tien download bac-uyen-t download bao-tieu-sung-phi-gia-gia-ta-cho-nguoi-bo-vo-song-the-su download bat-dau-lua-chon-hang-ti-tap-doan-tong-gi download bat-diet-long download cau-la-bao-boi-tam-can download chang-re-sieu-cap-cua- download c download chien-than-bat-bai-508 download chien-than-cuong-p download chien-than-tran- download choc-gheo-oan-gia-trong-tro-choi-tron- download chong-yeu-kho-chieu-30 download co-anh-tha download co-ngoc-to download co-vo-buong-binh-mua-mot-tang download co-vo-nong-bong-cua-anh-t download 1, co-vo-nong-bong-cua-a download co-vo-ty-phu-mua-mot- download cung-nu-thuong-vi-ky-nhat-pham-hoang download cuong-yeu-doc-nhat-vo-nhi-giu- download dai-lao-chi-muon-lam-be-h download dai-nguy-cung download dan-duon download dau-nam-nay-lam-phan-dien-tha download de-quoc-bai download download download dien-vien-mat-sung-dien-vien-ngot download download dinh-cap-khi-van-lang-le-tu-luyen-n download du download duc-vong-cua-ke-chinh download gap-anh-la-ac download giang-ho-da-vu-thap-n download hac-dao-thien-kim-xuyen-thanh-n download hac-phong-thanh-chie download hac-phong-thanh-chi download hau-cung-ba-nghin-ta-doc- download he-thong-xuyen-nhanh-vai-ac-dai-lao-khong- download hoa-toi-lie download hoac-gia-phu-nhan-lai-mo-sap-boi-ro download download hop-dong-hon-nhan-cua-tong-tai-c download khoet-vach-treo-tuong-leo-giuong-d download khoi-phu-l download lac-mat-co-dau-xung-hi-98 download lien-minh-chi- download linh-kiem download lop-truong-toi-la-n download lua-long-n download luan-hoi-cun download luan-hoi-dan download mac-nhat-chan-troi-goc-be-toi-quyet-tim-du download mat-the- download me-manh-me-dau-vo download me-manh-me-mua-mot-tan download mon download mot-giac-tinh-day-hi-d download nghe-bao-boss-han-nghien-vo-l download ngu-dai-doc-phi-khong- download nhi-thu-nguyen-chuong-khong-gia_qu download ninh-than-lang-tieu_qu download nong-kieu-co-phuc_xung-dot-chi download oan-gia-dung-la-kho download om-dui-bos download ong-chong-bi-benh-n download overgeared-tho-ren-huyen-thoai download phu-nhan-ch download qua-dao-tron download sac-mau-quan-nhan_q download sao-anh-van-khong- download sao-nghi-can-so-mot-lai download sat-thu-tai-di-gioi-cuon-2-troi download sau-khi-mat-nuoc-ta-ga-cho-ke- download sieu-cap-than-co-nhan- download so-tong-xin-hay-tranh-d download son-thuy-nhat-trinh-9 download song-huong- download sung-thiep-o-vu download ta-moi-tuan-mot-cai-than-p download tam-tram-that-l download tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc-31 download tan-nuong-la-n download tan-the-long-de-tu-danh-dau-bat-dau- download download than-c download the-gioi-co-chut download the-gioi-ho download the-khai-huyen_quy download thien-kim-tr download thien-than-tro download thu-do-ly-tu download thuong-nguyen-do_qu download tiem-thuy download tien-vo-truy download tieu-kieu-cua-quyen- download tieu-trach-ngu-dich-sa-ngu-hoa-vu download tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan-49 download tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan download tinh-yeu-cua-em-la-may-man-cu download toan-tri-doc-gia-sing-shon download toi-an-cau-luong-m download toi-la-nguoi-dun download to download to download tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi- download trach-thien-ky-935795 download truong-cap-ba-so download truong-duong-dich-a download truyen-nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong download tu-chan-noi-chuyen-phiem download tu-ma-phi-thang- download tuyet-sac-tieu-th download van-dao-long-ho download viet-thien-quyet-bach-viet-tranh download vinh-hang-thanh-vu download vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may download download download vo-tan-kiem- download vo-thuong-sat- download vuong-phi-18-tuoi-mang-tam-hon-13 download vuong-phi-q download xin-em-d download xuyen-nhanh-phu-quan-ha-ho download xuyen-thu-chi-nghich-chuyen-nhan download Ngây ra một lát, Hà Vũ Bạch túm ống tay áo em trai, cau mày lại “Em giải thích rõ cho anh câu lúc nãy.”“Hả? Anh không biết? Em tưởng bọn anh chuyện gì cũng nói.” Trịnh Vũ Hoàng gãi gãi gáy, ngữ khí ngược lại thản nhiên, “Chuyện năm ngoái, lần đó, lúc em tỉnh ngủ thì không thấy ai khác nữa, sau đó mới biết anh ấy đã đi xe máy đi du lịch.”Bị sự thật “Em trai mình đã ngủ với bạn thân mình” đả kích, Hà Vũ Bạch há miệng, không lên tiếng. Cậu và Âu Dương Diễn Vũ đúng là chuyện gì cũng nói, nhưng cũng không thăm dò đời tư phương diện này của đối Vũ Hoàng trở tay xoa cằm, vẻ mặt hơi rầu rĩ “Em cứ tưởng hai bọn em lần đó coi như đã định, nhưng ai biết anh ấy nói với em, bảo em quên chuyện này đi. Đúng, hôm đó bọn em đều uống rượu, nhưng không say đến mức không thể chịu trách nhiệm vì hành động của mình.”Buông tay ra, Hà Vũ Bạch ôm cánh tay mình, cố gắng bình phục tâm tình. Cậu giờ coi như biết dục chiếm hữu của Trịnh Vũ Hoàng đối với Âu Dương Diễn Vũ vì sao mà đến — Gạo đã thành cơm, nhưng cơm còn chạy mất, nồi không cam chút thời gian chỉnh đốn tâm tình, Hà Vũ Bạch hỏi “Vũ Hoàng, em đời này...... đã nhận định Diễn Vũ?”“Ngoài anh ấy ra, em chưa từng thích ai.” Trịnh Vũ Hoàng ngôn từ chuẩn xác, giơ tay lên ôm anh trai vào ngực, “Tiểu Bạch, chuyện của hai bọn em anh đừng quan tâm nữa, nhìn anh mệt mỏi này, sắc mặt thật khó coi.”“Tự em hiểu là được, nè, đừng động đậy, để anh dựa thêm lát nữa.”Hai hôm nay bận, Hà Vũ Bạch vẫn không về nhà, quầng thâm mắt rất rõ. Tựa vào trên người em trai nghe nhịp tim đầy sức sống, cậu cảm giác chỉ cần nhắm mắt lại là có thể ngủ Tấn từ trong phòng làm việc đi ra, từ xa nhìn thấy Trịnh Vũ Hoàng dùng tư thế người bảo hộ ôm Hà Vũ Bạch, không nhịn được cau chặt chân mày. Mặc dù trước đó ở trong phòng làm việc đột nhiên dâng lên kích động hôn Hà Vũ Bạch, nhưng hắn hai hôm nay thật sự không có thời gian chỉnh đốn tâm qua kiểm tra thi thể, cảnh sát xác nhận Trần Thư Quần là tự sát. Cảnh sát thông báo với người thân của Trần Thư Quần đến nhận thi thể, hai vợ chồng già buổi sáng đến phân cục, buổi chiều tìm một đám người, ở cổng bệnh viện Tổng hợp Đại Chính kéo biểu ngữ “Bác sĩ vô lương, coi thường mạng người”.Tình huống này kinh động đến đơn vị chủ quản cấp cao, khẩn cấp thành lập một tổ điều tra chiếm đóng Tổng hợp Đại Chính, gọi hết người khu 1 lên hỏi, ngay cả lao công quét dọn cũng không bỏ Tấn vừa nhận được điện thoại của Quý Hiền Lễ, muốn hắn bây giờ đi gặp các quan lớn kia. Ngoài mặt nói là đi theo quy trình, nhưng trong lòng hắn hiểu, đám người này làm muốn tìm người chịu tội thay để lắng lại dư luận công vào phòng họp, Lãnh Tấn nhanh chóng liếc 3 chuyên viên tổ điều tra, sau đó rũ mắt ngồi vào chiếc ghế cách bọn họ xa người đàn ông đeo kính gọng đen trong đó, tuổi khoảng trên dưới 50 mở miệng trước “Chủ nhiệm Lãnh, căn cứ vào ghi chép lấy được chỗ cảnh sát, chúng tôi phát hiện, trong cơ thể của người chết Trần Thư Quần có sự tồn tại của codein hydrochloride loại kiểm soát tinh thần cấp độ 2, nhưng thuốc này lại không kê trong đơn thuốc dùng hàng ngày của hắn, cậu giải thích thế nào?”Lãnh Tấn thờ ơ nói “Hắn bị cảm, ho khan, động đến vết mổ, tôi để bác sĩ Nguyễn kê cho hắn, giảm ho.”“Vậy cậu có biết, loại thuốc này sẽ tăng thêm triệu chứng uất ức của bệnh nhân?” Một nữ sĩ tóc trắng bên cạnh hỏi.“Hắn không bị uất ức, đã tìm khoa tâm thần khám rồi.” Lãnh Tấn xùy nhẹ, “Các vị, tất cả trị liệu đều phù hợp quy định, tự sát là Trần Thư Quần tự lựa chọn, hắn không muốn đối mặt với hiện thực gánh vác trách nhiệm, không có liên quan gì với bệnh viện, với bất kỳ nhân viên y tế nào.”Ba người trao đổi ánh mắt, người đàn ông trẻ tuổi nhất trong đó lại hỏi hắn “Nhưng cậu biết rõ hắn nợ nần chồng chất, còn năm lần bảy lượt để bác sĩ Nguyễn Tư Bình giục hắn nộp phí nằm viện, chẳng lẽ không suy nghĩ đến sẽ tạo thành hậu quả thế nào?”Trong lòng Lãnh Tấn chửi thầm một tiếng “Đệt”, giương mắt dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn ba người kia “Nợ thì phải trả, lý lẽ hiển nhiên, hắn tiếp nhận trị liệu ở Tổng hợp Đại Chính, dựa vào cái gì không trả tiền?”“Trên thực tế, chúng tôi có một bản ghi chép, cho thấy lúc Trần Thư Quần lúc nhập viện từng bày tỏ tâm nguyện từ bỏ điều trị.” Thành viên tổ điều tra trẻ tuổi trượt một văn kiện theo mặt bàn đến tay Lãnh Tấn, “Chủ nhiệm Lãnh, anh có thể xem trước.”Lãnh Tấn căn bản không cần xem. Lúc đó Trần Thư Quần được đẩy vào phòng giải phẫu, tất cả người tham dự cứu chữa hắn đều có thể nghe thấy hắn một mực kêu “Để tôi chết đi”.Nhưng làm bác sĩ, ai sẽ thấy chết không cứu?“Cho nên các anh muốn úp bô phân lên đầu tôi, để tôi thừa nhận hồi đó không nên cứu hắn.”Lãnh Tấn nói, đứng dậy quơ lấy cái ghế vừa ngồi, ném mạnh lên tường. Sau đó hắn quay đầu lại, dùng ánh mắt ngoan tuyệt nhìn chằm chằm 3 chuyên viên tổ điều tra bị hắn dọa sợ nháo nhào tựa vào lưng ghế —“Các người mới cmn nên đến khoa tâm thần khám não!”“Sự tích anh dũng” Lãnh Tấn ném chạy chuyên viên tổ điều tra rất nhanh đã truyền đến người trong Tổng hợp Đại Chính đều biết. Có người bội phục hắn, cũng có người chờ trò cười. Chuyện này cho dù ai cũng sốt ruột, nhưng làm như Lãnh Tấn lại chưa từng xảy ra, nên làm gì cứ làm sao đồng chí lão Quý đã bảo đảm, chỉ cần hắn không ra tay đánh người thì cứ tùy ý dằn vặt, mình phụ trách chùi đít cho xong hai ca giải phẫu, Lãnh Tấn lại nhận được điện thoại điều trị khẩn cấp, nói có người bệnh nhịp tim hô hấp ngừng đột ngột đang trên đường mang đến Đại Chính, gọi hắn lập tức đi qua. Hắn tạt qua phòng làm việc liếc vào trong một cái, phát hiện chỉ có Hà Vũ Bạch vẫn ở thấy tiếng bước chân, Hà Vũ Bạch quay đầu, nói “Chủ nhiệm Lãnh, tôi vừa dẫn Trình Nghị ăn cơm tối rồi, nó vẫn ở đó chơi với con Thìa, chờ anh cùng tan làm.”“Tôi giờ phải đến điều trị khẩn cấp, đón xe cứu thương.” Lãnh Tấn tiện tay túm áo blouse qua trùm bên ngoài đồ giải phẫu, “Nhịp tim hô hấp ngừng đột ngột, cấp cứu nguy hiểm.”“Tôi đi cùng anh.” Hà Vũ Bạch lập tức đứng lên.“Không cần, mau về đi, nhìn quầng thâm mắt cậu kìa.”Mặc dù ngoài miệng nói, nhưng Lãnh Tấn cũng không nhìn thẳng Hà Vũ Bạch. Bình thường bận đến không rảnh để ý nhu cầu thân thể, nhưng hai hôm nay vừa nhìn thấy Hà Vũ Bạch, máu liền xông xuống sư, độc thân lâu quá quả nhiên sẽ nghẹn xảy ra vấn đề.“Không sao, cũng không vội ở đây một lát.” Hà Vũ Bạch vừa nói vừa đi ra ngoài, “Chủ nhiệm Lãnh, nghe nói anh hôm nay ở phòng họp ném ghế với chuyên viên tổ điều tra, viện trưởng Quý không mắng anh?”“Đương nhiên không, tôi đó là tăng thể diện cho ổng đấy.”Đi theo phía sau Hà Vũ Bạch xuyên qua hành lang đến thang máy, Lãnh Tấn nhìn chằm chằm sau lưng đối phương — Có một nếp gấp áo bị vai làm căng ra, phẳng phiu có lực kéo căng vị trí trên xương bả vai, cái này nói rõ thân thể dưới áo blouse không hề gầy như nhìn chút thịt, ôm sẽ rất thoải mái.“Chủ nhiệm Lãnh?” Hà Vũ Bạch đứng vào thang máy, đưa tay đè cửa thang máy, tò mò nhìn Lãnh Tấn, “Anh...... không vào?”“Ờ, vào.”Đi vào thang máy, Lãnh Tấn mặc lại áo blouse vừa nãy cởi xuống cho người ở cửa điều trị khẩn cấp chờ đón xe cứu thương, Lãnh Tấn nghiêng đầu chú ý tới Hà Vũ Bạch không ngừng giậm chân còn hà hơi lên tay, suy nghĩ chốc lát vươn tay với cậu.“Huh?” Hà Vũ Bạch tỏ vẻ nghi ngờ với cái tay duỗi đến trước Tấn cũng không nói nhảm nhiều, trực tiếp bàn tay to bao lấy cái tay Hà Vũ Bạch đặt ở khóe miệng. Ngón tay Hà Vũ Bạch lạnh như vừa rút ra từ nước đá, khiến Lãnh Tấn khẽ cau mày. Cảm giác được nhiệt độ ấm áp không ngừng truyền đến mình, khuôn mặt lạnh cóng đến đỏ bừng của Hà Vũ Bạch cũng nóng lên theo. Cậu định rút tay về, nhưng Lãnh Tấn không hề cho cậu cơ hội.“Ủ ấm cho cậu chút.” Lãnh Tấn quăng ánh mắt về phía cổng chính bệnh viện, “Cậu nãy cũng nghe rồi, đây là cấp cứu nguy hiểm, đầu ngón tay cứng làm việc thế nào?”Hà Vũ Bạch cảm thấy có chút lúng túng, hơi rụt vai. May mà chút lúng túng này cũng không kéo dài quá lâu, 2-3 phút sau, xe cứu thương hú hét lái đến dốc ngoài sảnh điều trị khẩn cấp.“Hô hấp nhịp tim ngừng đột ngột, tim phổi hồi phục 20 phút.” Bác sĩ theo xe quỳ gối trên giường lắn đầu đầy mồ hôi, dưới tay còn không ngừng ghì, “Vừa ấn trở lại lại rung tâm thất, vẫn không dám rời tay.”Nhanh chóng đẩy người bệnh và phòng cấp cứu, bác sĩ điều trị khẩn cấp thay bác sĩ theo xe, tiếp tục hồi phục tim phổi cho người Tấn vừa kiểm tra cơ thể cho bệnh nhân vừa hỏi một cô gái khác theo cùng đến “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”“Cô ấy...... cô ấy...... nhảy nhót...... đột nhiên...... đột nhiên gục xuống......” Cô gái kia cũng không biết là lạnh cóng hay bị dọa, toàn thân run rẩy liên tục, “Gọi cũng không tỉnh...... quản lý trong quán gọi xe cứu thương cho......”“Cô ấy đã uống thuốc gì?”Lãnh Tấn không phải hỏi lung tung. Cô gái được cấp cứu trang điểm đậm, ăn mặc còn rất sexy, vừa nhìn chính là đến night club chơi.“Không — thật sự không có!” Cô gái đi theo xe đột nhiên khóc lên, “Chúng tôi chỉ đến nhảy...... thật đó...... nhảy thôi......”Lúc này nhịp tim người bệnh lại được ghì trở lại, bác sĩ điều trị khẩn cấp rời tay, để y tá tiến hành chuẩn bị cấp cứu. Nhưng bác sĩ vừa cắt quần áo của cô gái kia, lại xảy ra rung tâm thất lần nữa.“Khử rung tim! 200J!”Lãnh Tấn nhận lấy tấm điện cực, khử rung tim tiếp tục ấn, đồng thời gọi y tá tiêm adrenaline tĩnh mạch. Rốt cục, đường cong trên máy giám sát nhịp tim lại xuất hiện. Nhưng hắn lúc này căn bản không dám rời tay — Cô gái này giống như cái săm thủng, vừa bơm hơi vừa tiệt, mẹ nó xảy ra chuyện gì?Chờ y tá nối xong máy hô hấp, Hà Vũ Bạch ở bên cạnh nhận lấy công việc kiểm tra thân thể người bệnh của Lãnh Tấn. Nhưng kiểm tra từ đầu đến chân, lại không tìm được nguyên nhân dẫn đến cô gái này sẽ đột ngột mất hô hấp nhịp tim. Cô gái còn trẻ như vậy, cũng không có tiền sử bệnh, theo lý thuyết tim không yếu như vậy, không ấn sẽ không tới nghĩ lui, ánh mắt cậu rơi vào ngón tay tô đỏ của cô hôi Lãnh Tấn đã theo lông mi nhỏ giọt xuống, hất đầu, đột nhiên nhìn thấy Hà Vũ Bạch lấy một cái kéo trong túi thanh trùng ra.“Cậu làm gì thế?” Hắn Vũ Bạch không nói chuyện, chỉ kéo tay cô gái, dùng lưỡi trong kéo cạy sơn móng tay dày cộp trên tay cô ra, sau đó đưa tay tới trước mặt Lãnh tay trắng bệch, hiển thị mất máu rõ Tấn cau mày hô to “Đẩy máy siêu âm đến!”Hà Vũ Bạch dùng siêu âm bên giường xác nhận ổ bụng người bệnh có xuất huyết trong Nhìn vị trí hoặc là thai ngoài tử cung hoặc là thể vàng vỡ dẫn đến, lập tức làm truyền dịch thay thế ống thông tĩnh mạch, đồng thời thử thai bằng đặt ống thông tiểu. Máu vừa truyền vào, dấu hiệu sinh tồn của người bệnh rất nhanh đã ổn định, Lãnh Tấn rốt cục có thể nghỉ ngơi.“Tiếp theo là việc của anh rồi, chủ nhiệm Lãnh.” Sau khi xác nhận là xuất huyết trong do thai ngoài tử cung vỡ dẫn đến, Hà Vũ Bạch lấy găng tay xuống ném vào thùng rác phế thải y tế, “Tôi đi xem Diễn Vũ trước, chờ bệnh nhân này ra, tôi quản lý giường nhé.”Nghe thấy lời Hà Vũ Bạch, Lãnh Tấn lắc lắc đầu “Tính cả Từ Diễm, trong tay cậu đã có 10 bệnh nhân, cứ để Nguyễn Tư Bình quản, để khu hộ sĩ gọi điện thoại cho hắn.”Hà Vũ Bạch theo thói quen mím môi “Chuyện Trần Thư Quần khiến hắn tâm thần không yên, cứ để tôi nhận đi.”Lãnh Tấn cau mày “Cậu mấy ngày không về nhà rồi?”“3 ngày, thêm 1 ngày thôi, tôi chịu được.” Nhẹ nhàng thở ra, Hà Vũ Bạch nhìn cô gái trên giường lớp makeup đã tan như mặt lúc nãy muộn thêm mấy phút, bọn họ nhất định sẽ đánh mất sinh mạng trẻ tuổi này. Biết Âu Dương Diễn Vũ bị thương, Trình Nghị cách một lát sẽ đến xem y còn tỉnh không, sau đó dứt khoát dịch ghế tới bên giường ngồi trông vừa mới kết, sao hôm nay gặp lại đã gặp phải tai họa bất ngờ rồi?Trịnh Vũ Hoàng rất khó chịu với nhóc thối xuất hiện ở phòng bệnh, đến lúc Diễn Vũ tỉnh dậy nhìn thấy đầu tiên nên là cậu mới đúng! Nhưng cậu lại không tiện gây khó dễ với một đứa trẻ 14 tuổi, có thể làm duy nhất chính là theo Âu Dương Diễn Vũ đổi hướng ngủ dịch ghế tới lui, đảm bảo đối phương bất cứ lúc nào mở mắt cũng có thể nhìn thấy thối này còn là cục cưng lắm vấn đề, ngồi đó cằn nhằn hỏi không ngừng.“Trịnh Vũ Hoàng, anh thích ngôi sao NBA nào nhất?”“Trịnh Vũ Hoàng, lúc anh slam dunk ngầu lắm luôn, dạy em được không?”“Trịnh Vũ Hoàng, khối bọn em có một cô gái Hàn Quốc siêu thích anh, anh có thể để em chụp tấm hình không?”“Trịnh Vũ Hoàng, em —”Trịnh Vũ Hoàng ầm ầm đứng dậy, trên cao nhìn xuống Trình Nghị. Cảm giác áp bách chiều cao mang đến khiến Trình Nghị nuốt khan nước miếng, vẻ mặt căng thẳng nhìn cậu.“Diễn Vũ cần nghỉ ngơi, xin em hãy yên tĩnh.”Chênh lệch với chiều cao 1m93 hoàn toàn khác biệt, giọng Trịnh Vũ Hoàng hết sức trầm thấp, khiến Trình Nghị có loại cảm giác sàn nhà dưới chân bị đối phương cộng chớp chớp mắt, giơ tay làm động tác kéo khóa Trình Nghị bị Hà Vũ Bạch gọi đi ăn cơm, Âu Dương Diễn Vũ rốt cục động mĩ mắt, mở mắt ra. Thuốc mê của y vẫn chưa hết, tầm mắt sau khi mơ hồ điều chỉnh tiêu điểm trên mặt Trịnh Vũ Hoàng, hữu khí vô lực hỏi “Em...... thi đấu mấy giờ?”“8h, vẫn có thể ở bên anh một lát.”Trịnh Vũ Hoàng được Hà Vũ Bạch nhắc nhở, Âu Dương Diễn Vũ trong lúc phẫu thuật tê liệt toàn bộ, cho dù tỉnh dậy, đại khái còn phải 2-3 ngày vây trong trạng thái hỗn loạn, hơn nữa rất không nói đạo lý. Y nói gì cứ kệ y nói, nếu không kích động lên sợ y xé rách vết Dương Diễn Vũ cau mày, oán trách chân ứng thần kinh, Hà Vũ Bạch cũng có nhắc tới. Tổn thương đến thần kinh cột sống, chân đau cũng bình thường, cũng là hiện tượng tốt, điều này nói rõ giải phẫu thành công. Nhưng đối với bác sĩ mà nói là hiện tượng tốt, đối với Trịnh Vũ Hoàng mà nói, thì là đau lòng vô cùng.“Đau chỗ nào, em xoa giúp anh.” Cậu cách chăn đơn nhẹ nhàng xoa bắp chân giúp Âu Dương Diễn Vũ.“Không phải chỗ đó......” Âu Dương Diễn Vũ lộ vẻ có chút khó chịu, “Là bên trên! Bên trên!”Bàn tay to có thể cầm bóng rổ di chuyển lên trên, tiếp tục bóp đùi giúp y.“Không đúng không đúng!”Trên thực tế Âu Dương Diễn Vũ cũng không rõ mình rốt cuộc đau chỗ nào — Thân thể y đang đối kháng với thuốc tê liệt đại não. Trịnh Vũ Hoàng hỗn loạn, một lúc bóp bên trên một lát xoa phía dưới, nhưng chỗ nào cũng không đúng, đành phải thò ngón tay đè lại bả vai xoay lung tung của đối phương.“Nhịn chút đi, Diễn Vũ, chờ Tiểu Bạch đến khám cho anh.”“Em sao không nhịn! Em biết anh đau nhiều thế nào không!?”“Em không biết! Nhưng nếu có thể chịu tội thay anh em đã thay anh rồi!” Cảm nhận được tủi thân ngang ngược của đối phương, Trịnh Vũ Hoàng thật sự hận không thể nhào y vào trong thân thể bảo vệ mới được, “Diễn Vũ, Diễn Vũ, không làm ồn nữa, nghe lời, em gọi điện thoại cho Tiểu Bạch ngay đây.”“Ưm...... lạnh...... lạnh......”Âu Dương Diễn Vũ đột nhiên khớp hàm run lên, thân thể theo đó cũng bắt đầu run rẩy, tiếp đó giường cũng rung theo. Sau khi phẫu thuật đột phát rùng mình, đa số là bởi vì thuốc mê ảnh hưởng đến khống chế của trung khu thần kinh đối với nhiệt độ cơ thể. Nhưng Trịnh Vũ Hoàng không hiểu cái này, đòi mạng chính là Hà Vũ Bạch cũng không nói với cậu sẽ xuất hiện tình huống thế này, bỗng hơi hoảng.“Diễn Vũ?” Trịnh Vũ Hoàng nhanh chóng ânh chuông gọi, sau đó lớn tiếng gọi y, “Diễn Vũ anh nói chuyện!”“Vũ...... Hoàng...... Vũ...... Hoàng” Răng không ngừng va vào nhau khiến Âu Dương Diễn Vũ không cách nào biểu đạt đầy đủ ý của mình, “Anh...... chờ...... thành...... người......”“Anh chờ cái gì?!” Vành mắt Trịnh Vũ Hoàng cũng gấp đỏ Âu Dương Diễn Vũ run đến một chữ cũng không nói ra này hộ sĩ trực ban đi vào nhìn thấy, vội vàng gọi điện thoại cho Lãnh Tấn. Lãnh Tấn đã gặp nhiều, không coi là chuyện gì, trực tiếp dặn dò hộ sĩ trong điện thoại. Hắn cũng không nhắc với Hà Vũ Bạch, mà chờ đối phương chậm chạp ăn cơm xong về khu vào cửa khu bệnh, Lãnh Tấn chợt thấy trước mắt nhiều thêm một bóng đen cao lớn, tiếp đó liền bị một cỗ lực mạnh đẩy lên tường. Hắn vừa định nổi cáu, nhưng thấy rõ người đẩy mình là Trịnh Vũ Hoàng, lập tức nuốt lời trở lại trong sư tính chó gì vậy? Hắn chửi thầm, nếu không phải nhìn vào phần cậu là bạn của Hà Vũ Bạch, ông đây hôm nay đã để cậu nằm trong khu bệnh!“Vũ Hoàng!”Hà Vũ Bạch mắt thấy em trai vung nắm đấm muốn đánh Lãnh Tấn, vội vàng nhào tới ôm chặt lấy cánh tay đối phương. Trịnh Vũ Hoàng không rút tay, ngược lại nổi giận mắng Lãnh Tấn “Con mẹ nó anh có phải bác sĩ không! Diễn Vũ sắp chết anh còn ở đó lề mề cái rắm!”Không đợi Lãnh Tấn nói chuyện, Hà Vũ Bạch gấp trước “Diễn Vũ sao thế!?”“Anh ấy cứ kêu lạnh mãi! Run rẩy! Không có nói chuyện được!”“Lạnh rùng mình sau khi phẫu thuật, không có gì đáng kinh ngạc. Tôi vừa mới viết lời dặn, dùng thuốc là không run nữa.” Lãnh Tấn vừa nói vừa cau mày xoa gáy — Mẹ sư, lần này đập đầu cứng vãi.“Anh khám rồi liền nói không sao!” Trịnh Vũ Hoàng mới mặc kệ mấy thứ đó, cậu vừa rồi suýt nữa cho rằng Âu Dương Diễn Vũ sẽ ngừng thở trước mặt mình, tất cả tức giận đều vung lên người Lãnh Tấn —“Con mẹ nó anh chính là lang băm!”“Trịnh Vũ Hoàng em ngậm miệng cho anh!”Hà Vũ Bạch hét lớn một tiếng, xung quanh lập tức im lặng đến một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy. Trừ Trịnh Vũ Hoàng, ở đây đều chưa từng thấy cậu cáu giận, đại cô nương lên kiệu một nói, giọng này thật sự rất dọa người.“Xin lỗi chủ nhiệm Lãnh.” Hà Vũ Bạch ra lệnh, “Anh ấy từng cứu vô số người, em không có lý do mắng anh ấy lang băm.”Trịnh Vũ Hoàng quay đầu đi, không cam lòng nhìn chằm chằm bức tranh tuyên truyền trên tường. Hà Vũ Bạch duỗi tay vặn mặt cậu qua, lại giơ ngón tay khác chỉ về phía Lãnh Tấn, vẻ mặt kiên định lặp lại mệnh lệnh “Trịnh Vũ Hoàng! Anh bảo em nói xin lỗi!”Lãnh Tấn vừa định khoát tay nói “Thôi” — Đều là người trưởng thành, cần mặt mũi, cần gì — chợt nghe Trịnh Vũ Hoàng lẩm bẩm một tiếng “Xin lỗi”.Vẻ mặt nghiêm nghị của Hà Vũ Bạch lập tức mềm xuống, dùng tay đặt trên ngực Trịnh Vũ Hoàng an ủi cảm xúc đối phương, lại khôi phục thành dáng vẻ ôn nhu như nước bình lời vậy? Chờ chút, Lãnh Tấn đè lấy cái gáy đau đớn nhíu mày, đây không phải phương thức giáo dục cho một cái tát rồi đút táo ngọt sao?Xác nhận các chỉ tiêu của Âu Dương Diễn Vũ ổn định không khác thường, Lãnh Tấn về phòng làm việc thu dọn đồ đạc tan làm. May mà con trai ở quán ăn nhanh chơi với con Thìa, không nhìn thấy cảnh cha lúc nãy chịu Vũ Bạch gõ cửa kính mờ đi vào, mím môi nói “Chủ nhiệm Lãnh, tôi lại xin lỗi anh thay Vũ Hoàng, tính của nó, anh đừng trách nó.”“Thôi, bạn của cậu, tôi sẽ không tính toán.” Lãnh Tấn giương mắt nhìn cậu, đột nhiên nở nụ cười, “Bác sĩ Hà, cậu lúc nãy cừ thật, sàn nhà cũng sắp bị cậu rống thủng.”Hà Vũ Bạch ngượng ngùng nói “Tôi cảm thấy nó quá đáng...... mắng anh như vậy.”“Nó đẩy tôi lên tường, không quá đang?”“Hả?”Hà Vũ Bạch lúc này mới nhớ tới Lãnh Tấn còn bị em trai đẩy một cái, bèn tiến lên bắt mạch gáy đối phương — Ầy, cục to cách giữa hai người đủ gần, đến mức Lãnh Tấn cũng có thể thấy rõ lông tơ trên mặt Hà Vũ Bạch, giữa hô hấp tràn đầy mùi của đối phương. Cảm giác xuân tâm nảy mầm hồi trẻ lại đánh tới, nhịp tim Lãnh Tấn bỗng nhiên kịch liệt, máu tuôn ra bắt đầu từ động mạch trào mạnh đến từng ngóc ngách thân thể.“Nếu không, đi chụp — chủ nhiệm Lãnh?”Hà Vũ Bạch nói một nửa bỗng nhiên bị Lãnh Tấn túm lấy cánh tay, bỗng có chút không biết làm sao. Lãnh Tấn nhìn chăm chú mặt Hà Vũ Bạch, do dự chốc lát, buông tay ra.“Không cần, không phải chuyện lớn.” Hắn xoay người lấy áo khoác xuống mặc vào, hít sâu một hơi, hết sức bình phục nhịp tim kịch liệt, “Cậu về nhà sớm chút, làm liên tục 2 ngày 1 đêm rồi.”Theo bản năng che nơi lúc nãy bị Lãnh Tấn túm chặt, Hà Vũ Bạch xoắn xuýt nói “Vậy...... mai gặp.”Là ảo giác sao? Cậu sao cảm thấy lúc nãy Lãnh Tấn hình như muốn hôn cậu?“Mai gặp.”Lãnh Tấn nói, giơ tay đè ngực — Trái tim không nghe lời này vẫn đang đập loạn thùng Dương Diễn Vũ tốn 3 ngày triệt để thoát khỏi ảnh hưởng của thuốc mê, nhưng đầu óc mặc dù rõ ràng, nhưng vẫn không thể xuống đất đi lại. Y vừa nhìn thấy Trịnh Vũ Hoàng liền biết đối phương đã bỏ cả thi quý, nhưng lại không thể Vũ Hoàng râu ria xồm xoàm mang theo quầng thâm mắt, mắt trông mong trông coi y. Lớn như vậy lại làm ổn trên sofa đơn ngủ, nhìn thấy tủi thân. Y nhân lúc Trịnh Vũ Hoàng đi tắm gọi mười mấy cuộc điện thoại, vận dụng tất cả quan hệ đè xuống hành động lỗ mãng của đối phương, nếu không Trịnh Vũ Hoàng đời này cũng đừng nghĩ về NBA chơi bóng sư, Âu Dương Diễn Vũ chịu đau chửi, suốt ngày để ông chùi mông cho mày!Hà Vũ Bạch đi vào kiểm tra phòng, thấy Âu Dương Diễn Vũ nằm bò ở đó chọt màn hình điện thoại trút giận, đi tới cười hỏi “Giờ nhận ra tớ là ai không?”“Tớ nhận nhầm cậu? Không thể nào.” Âu Dương Diễn Vũ chết không thừa nhận.“Chiều qua lúc đến thăm cậu, cậu còn kéo tay tớ, khóc nói Chú Hà, cháu không muốn phẫu thuật’.”“Ặc......” Âu Dương Diễn Vũ lập tức chuyển hướng đề tài, “Trịnh Vũ Hoàng! Mày chết đâu rồi? Mau cút ra ngoài gọt táo cho anh!”Nghe ngữ khí bạn thân tức đến nổ phổi, Hà Vũ Bạch triệt để thở phào — Ổn rồi, không có vấn đề, vẫn như trong phòng tắm bị hét ra ngoài, Trịnh Vũ Hoàng tắm thơm tho sạch sẽ chỉ mặc quần jean, trần thân trên, khom lưng tìm T-shirt sạch trong vali. Cậu là vóc người đẹp không sợ lộ thịt, nhưng khiến An Hưng đẩy cửa vào thay thuốc không biết để mắt ở thích sáng T-shirt vào, Trịnh Vũ Hoàng lau mái tóc ướt nhẹp, cúi đầu nhìn về phía An Hưng “Y tá trưởng An, mặc anh đỏ quá.”Chiều cao của hai người chênh lệch có thể phát thủy điện, nó mỗi lần nói chuyện với An Hưng đều cảm thấy xương cổ mỏi. Cơ mà y tá trưởng vóc người nhỏ này người thật sự không tệ, chăm sóc Âu Dương Diễn Vũ rất tốt, làm việc lại nhanh nhẹn, cậu rất thích người này.“À, vừa nãy chạy tầng trên tầng dưới.” An Hưng gượng cười đặt khay xuống, đưa tay vén chăn đơn lên, “Diễn Vũ, nhịn chút, hơi trở mình đi, nên tiêu độc cho ống niệu đạo rồi.”Âu Dương Diễn Vũ túm chăn đơn, mở to mắt “Chờ chút! Trịnh Vũ Hoàng, cậu ra ngoài cho ông!”Hà Vũ Bạch nghe, xoay người đẩy em trai đi ra ngoài. Mặc dù phụ tùng nên có mọi người đều giống nhau, nhưng dù sao cũng không phải thời nối khố cùng cởi truồng tắm, vẫn phải tôn trọng đời tư của người khỏi cửa phòng bệnh, Trịnh Vũ Hoàng hừ nhẹ một tiếng nói “Ngủ cũng ngủ rồi, không biết anh ấy xấu hổ cái quái gì.”Lời này khiến Hà Vũ Bạch lần đầu tiên cảm nhận được tóc xoăn nổ thẳng là cảm giác gì.

diệu thủ đan tâm