Truyện Sau Khi Xuyên Thành Bạch Liên Thái Tử Phi của tác giả Phân Phân Hòa Quang kể về Ninh Hoàn cảm giác ác ý của thế giới này, nàng xuyên thành vị thê tử đầu tiên của nam chính, là bạch nguyệt quang trong lòng của các nam nhân tại kinh thành, còn là một đóa bạch liên hoa, thánh mẫu tột cùng, nàng nghĩ, có lẽ
Truyện [Tokyo Revengers] Tôi xuyên không để đu Bias - [Tokyo Revengers] Tôi xuyên không để đu Bias trên di động. Vui đọc truyện Một cô bé bình thường có cuộc sống Bình thường đột nhiên được xuyên vào. TruyenFun.Net. HOME; THỂ LOẠI. Truyện teen; Fanfiction;
Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Phá Sản. Đề Cử. Đọc Truyện (2) 6.33 /10 trên tổng số 61 lượt đánh giá. Thông Tin. Giới Thiệu. D.S Chương.
Năm 846, Lý Thầm sau thời gian chịu khổ nhẫn nhục đã trở lại cung, đăng cơ trở thành vị Hoàng đế có nhiều công lao với đất nước. Từ khi lên ngôi, Lý Thầm như trở thành người hoàn toàn khác, thông minh, trí tuệ hơn người khiến nhiều người nể phục.
Kết hôn với tỷ phú và vụ ly hôn 6000 tỷ đồng ở tuổi hoàng hôn Một thời gian ngắn sau, năm 1994, Lâm Thanh Hà quyết định lên xe hoa với Hình Lý Nguyên - vị đại gia có ngoại hình không nổi trội lại từng có cuộc hôn nhân đổ vỡ và 1 cô con gái riêng nhưng lại hết mực
Dưới đây là 13 truyện tranh tu tiên gồm nhiều thể loại như : tu tiên xuyên ko , tu tiên tỉnh thành , tu tiên cổ đại . Cùng tìm hiểu nhé ! với vị hôn phu hoàn mỹ như thái tử còn chưa đủ, lại đi cướp đoạt mỹ nam giữa đám đông, dẫn tới dưới cơn giận dữ thái tử
buEsT. Truyện Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Phá Sản là tác phẩm thứ hai mà tác giả Dạ Nguyệt Dao Ca giới thiệu đến với bạn đọc. Có thể nói đây là một bộ truyện xuyên thư khá hay thuộc thể loại ngôn tình, hiện đại, HE, ngọt sủng, sảng văn. Văn án Sau một vụ tai nạn xe cộ, Mạc Nhiên phát hiện mình xuyên vào một quyển sách. Nhân vật cô xuyên qua là một nữ phụ pháo hôi, tồn tại chỉ làm chất xúc tác cho tình cảm của nam nữ chính phát triển. Nữ phụ trong sách có khuôn mặt tiên nữ xinh đẹp, nhưng lại là một cô gái ngốc nghếch có trí lực thấp. Có gia thế làm cho người ta cực kỳ hâm mộ, nhưng lại là một cái xí nghiệp đã phá sản. Còn sớm có một vị hôn phu môn đăng hộ đối, nhưng lại là cái đại móng heo chỉ yêu nữ chính. A, đúng rồi, cái đại móng heo này chính là nhân vật nam chính trong sách, kẻ đầu sỏ hại nữ phụ tan cửa nát nhà. Bởi vì trong nhà phá sản, cha thì nhảy lầu tự sát, không bao lâu sau người mẹ ốm yếu cũng buông tay nhân gian. Không còn cha mẹ che trở nữ phụ ngốc nghếch cùng nam nữ chính náo loạn một trận, cuối cùng rơi vào cảnh lưu lạc đầu đường, thất thân chết thảm. Mạc Nhiên "...." Tôi đi chết đây! Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Phá Sản, xuyen thanh vi hon the bi pha san, Dạ Nguyệt Dao Ca, da nguyet dao ca, audio truyện, audiotruyen, audio truyện full, audio truyen full, doc truyen audio, đọc truyện audio, nghe doc truyen mp3, nghe đọc truyện mp3, nghe truyen audio, nghe truyện audio, nghe truyện ngôn tình, nghe truyen ngon tinh, radio truyen, radio truyện, truyen audio cv, truyện audio cv, truyen audio mp3, truyện audio mp3, truyen audio ngon tinh, nghe truyen ngon tinh, radio truyen, radio truyện, truyen audio cv, truyện audio cv, truyen audio mp3, truyen audio full, truyện audio full, truyện audio mp3, truyen audio ngon tinh, truyện audio ngôn tình, truyen audio online, truyện audio online, truyen audiocv, truyện audiocv, truyệnaudio, truyenaudio
Giới thiệu Tên truyện [Xuyên sách] Xuyên thành vị hôn thê bị phá sản. Tên Hán Việt [Xuyên thư] Xuyên thành phá sản vị hôn thê. Tác giả Dạ Nguyệt Dao Ca Editor DiiHy + MaiAnh Ngày đào hố 29/07/2020 Ngày lấp hố 29/08/2020 —————–Văn Án———– Sau một vụ tai nạn xe cộ, Mạc Nhiên phát hiện mình xuyên vào một quyển sách. Nhân vật cô xuyên qua là một nữ phụ pháo hôi, tồn tại chỉ làm chất xúc tác cho tình cảm của nam nữ chính phát triển. Nữ phụ trong sách có khuôn mặt tiên nữ xinh đẹp, nhưng lại là một cô gái ngốc nghếch có trí lực thấp. Có gia thế làm cho người ta cực kỳ hâm mộ, nhưng lại là một cái xí nghiệp đã phá sản. Còn sớm có một vị hôn phu môn đăng hộ đối, nhưng lại là cái đại móng heo chỉ yêu nữ chính. A, đúng rồi, cái đại móng heo này chính là nhân vật nam chính trong sách, kẻ đầu sỏ hại nữ phụ tan cửa nát nhà. Bởi vì trong nhà phá sản, cha thì nhảy lầu tự sát, không bao lâu sau người mẹ ốm yếu cũng buông tay nhân gian. Không còn cha mẹ che trở nữ phụ ngốc nghếch cùng nam nữ chính náo loạn một trận, cuối cùng rơi vào cảnh lưu lạc đầu đường, thất thân chết thảm. Mạc Nhiên “….” Tôi đi chết đây! ————————– Tag hào môn, xuyên sách, nữ phụ, sủng ngọt. Nhân vật chính Mạc Nhiên cùng các nhân vật khác!
Truyện Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Phá Sản là tác phẩm thứ hai mà tác giả Dạ Nguyệt Dao Ca giới thiệu đến với bạn đọc. Có thể nói đây là một bộ truyện xuyên thư khá hay thuộc thể loại ngôn tình, hiện đại, HE, ngọt sủng, sảng án Sau một vụ tai nạn xe cộ, Mạc Nhiên phát hiện mình xuyên vào một quyển vật cô xuyên qua là một nữ phụ pháo hôi, tồn tại chỉ làm chất xúc tác cho tình cảm của nam nữ chính phát phụ trong sách có khuôn mặt tiên nữ xinh đẹp, nhưng lại là một cô gái ngốc nghếch có trí lực gia thế làm cho người ta cực kỳ hâm mộ, nhưng lại là một cái xí nghiệp đã phá sớm có một vị hôn phu môn đăng hộ đối, nhưng lại là cái đại móng heo chỉ yêu nữ đúng rồi, cái đại móng heo này chính là nhân vật nam chính trong sách, kẻ đầu sỏ hại nữ phụ tan cửa nát vì trong nhà phá sản, cha thì nhảy lầu tự sát, không bao lâu sau người mẹ ốm yếu cũng buông tay nhân còn cha mẹ che trở nữ phụ ngốc nghếch cùng nam nữ chính náo loạn một trận, cuối cùng rơi vào cảnh lưu lạc đầu đường, thất thân ૮ɦếƭ Nhiên "...." Tôi đi ૮ɦếƭ đây! Đọc Truyện
Edit+beta by DiiHy-o0o-Mạc Nhiên tỉnh lại từ trong tiếng khóc của người phụ nữ. Cô cố gắng mở to đôi mắt, nhìn rõ trần nhà màu trắng đặc trưng của bệnh viện. Cô chỉ có thể cảm thán một câu mình đúng thật là mạng lớn. Năm đó sống sót từ vụ hỏa hoạn, vậy mà bây giờ bị tai nạn xe cộ vẫn không chết. Nhưng mà ai đang khóc vậy? Thanh Âm sao? Ở Đế Đô cô chỉ có mình cô ấy là bạn tốt. Nhưng rất nhanh Mạc Nhiên nhận ra chỗ không đúng, đây không phải là giọng của Thanh Âm. Cô cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Người phụ nữ vẫn luôn ngồi ở mép giường phát hiện ra động tĩnh của cô lập tức ngừng khóc, vui mừng nói "Nhiên Nhiên, rốt cuộc con cũng tỉnh! Con làm mẹ lo lắng gần chết đấy biết không?" Nói xong người phụ nữ tự xưng là mẹ nhận ra Mạc Nhiên muốn ngồi dậy, rất săn sóc mà để vào sau lưng cô một cái gối cho cô dưa. Lúc người phụ nữ đỡ Mạc Nhiên ngồi dậy không phát hiện ra cơ thể cô đang cứng đờ, chính xác mà nói, khi Mạc Nhiên nghe tới hai chữ "mẹ*" cả người liền sững sờ. *妈妈 mụ mụ, mẹ Mẹ? Cô còn mẹ sao? Ở vụ hỏa hoạn năm đó, cha mẹ vì che chở cho cô mà chết, để lại cô một mình trên thế giới này. Trong nháy mắt, ánh mắt Mạc Nhiên trở nên bén nhọn nhìn sang người phụ nữ vừa nói chuyện. Cô muốn xem xem người không có chừng mực trêu chọc vào điểm cấm kị của cô là ai. Kết quả khi tầm mắt dừng lại trên người phụ nữ kia, Mạc Nhiên lại lần nữa ngây ngẩn cả người, đôi mắt phượng xinh đẹp tràn ngập mấy chữ không thể tin. Làm sao có thể... có thể giống nhau như đúc! Tuy rằng mẹ đã rời khỏi cô hơn mười mấy năm, nhưng Mạc Nhiên chưa bao giờ quên đi hình dáng của bà, mà bây giờ người phụ nữ trước mắt cô và người mẹ trong trí nhớ giống nhau đến bất ngờ, không một chút sai lệch nào. Mạc Nhiên theo bản năng mở miệng chứng thực "Mẹ... Hứa Diệu?" Hứa Diệu là tên của mẹ cô, vào lúc con người nghe thấy tên mình đều sinh ra phản ứng theo bản năng. Người phụ nữa cũng rất thoải mái vượt qua khảo nghiệm của Mạc Nhiên lên tiếng đáp lại sau đó khiển trách một câu "Cái đứa nhỏ này, không có việc gì con gọi tên mẹ làm cái gì? Đúng là không biết lớn nhỏ gì cả." Nhìn thì như là quở trách nhưng giọng điệu của người phụ nữ lại tràn ngập bao dung và cưng chiều của một người mẹ đối với con cái. Đây là điều mà người ngoài không đóng giả được. Mạc Nhiên đã sớm học được cách nhìn thấu lòng người nhưng không phát hiện ra chỗ sơ hở nào của người này, giống như tất cả vốn nên là như thế. Nhưng cô đã sớm là một đứa trẻ không còn cha mẹ, một mình lăn lộn trên đời mười mấy năm nay. Mạc Nhiên như lọt vào sương mù, ánh mắt nhìn vào khoảng không miên man suy nghĩ không nói câu nào. Nhưng điều này lại làm cho Hứa Diệu lo lắng, vất vả lắm con gái bảo bối của bà mới tỉnh lại, vậy mà bây giờ nhìn như thế nào cũng giống như nó không nhận ra người mẹ là bà đây? Bà càng nghĩ càng sợ hãi, trước kia mặc dù đầu óc của con bé có chút chậm chạp nhưng vẫn sẽ ngọt ngào gọi bà một tiếng "mẹ", là áo bông nhỏ của bà... không lẽ lần này bị ngã một cái đã quăng cả đầu óc ra ngoài, mất trí nhớ? Hứa Diệu vốn là một người phụ nữ cảm tính, nghĩ đi nghĩ lại nước mắt lại bắt đầu chảy ra, gắt gao nắm chặt tay Mạc Nhiên nức nở "Nhiên Nhiên, là mẹ..." "Đều tại mẹ, trước kia mắt bị mù mới thấy Hạ Thừa Diễn là một chốn về tốt, kết quả hắn lại vì một câu nói của con tiểu minh tinh kia mà hủy hôn với bảo bối của mẹ, còn đẩy con! Công ty của cha con bây giờ lại xảy ra vấn đề nên con ngàn vạn lần không thể lại xảy ra chuyện...!" Hứa Diệu càng nói càng tức giận, từ trước đến nay tính tình bà luôn ôn hòa giờ cũng không nhịn được sinh ra một chút buồn phiền hối hận. Lúc trước bà nên ngăn cản con gái thích người đàn ông kia, cũng không nên để cho chồng giúp đỡ công ty của Hạ gia rồi còn định ra hôn ước. Bây giờ Hạ gia trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách. Lời Hứa Diệu vừa nói liền hấp dẫn sự chú ý của Mạc Nhiên. Hạ Thừa Diễn, từ hôn, phá sản... Một loạt những từ ngữ quen thuộc làm cho Mạc Nhiên giật mình. Do có một thời gian dài tiếp xúc với các loại tiểu thuyết, nên trong đầu cô bây giờ liền hiện lên một loại khả năng. Cô đã xuyên sách sao?! Buổi tối trước ngày xảy ra tai nạn xe, email của Mạc Nhiên nhận được một bưu kiện, bên trong chỉ có một quyển tiểu thuyết về giới giải trí. Cô cho rằng người gửi bản thảo gửi sai người, nhất thời cao hứng nên cô cũng không gửi trả lại cho người biên soạn luôn, mà mở ra đọc thử... Chẳng qua là, mới đọc được một nửa Mạc Nhiên thật sự không nhìn nổi dáng vẻ vui sướng muốn kết hôn của nam nữ chính đến HE, mà nữ phụ cùng tên cùng họ với cô ở trong sách lại có kết cục bi thảm, nên trực tiếp bỏ dở. Nữ chính Bạch Chỉ Nịnh trong sách là một idol, xuất đạo từ một cuộc thi tuyển chọn tài năng, nhờ vào vẻ ngoài xinh đẹp cùng năng lực làm việc không tồi đã có độ nổi tiếng tương đối cao trong giới. Mà nhân vật nam chính Hạ Thừa Diễn với tư cách nhà đầu tư trong một lần đi khảo sát buổi công diễn, vừa gặp Bạch Chỉ Nịnh xinh đẹp lại nỗ lực, đã nhất kiến chung tình, từ đấy về sau không ngừng dây dưa với nữ chính. Trải qua một đoạn thời gian suy nghĩ rối rắm Bạch Chỉ Nịnh cũng dần dần thích người đàn ông bá đạo nhưng đối xử rất tốt với cô ấy. Chỉ là sau khi biết Hạ Thừa Diễn đã có vị hôn thê, ngọn lửa tình yêu như bị dội nước lạnh, dập tắt đi không ít, nhưng vẫn còn nhen nhóm một đốm lửa nhỏ. Ngay từ đầu Bạch Chỉ Nịnh cho rằng Hạ Thừa Diễn chính là một thiếu gia nhà giàu phong lưu, chỉ muốn vui đùa chút mà thôi. Vì vậy khi Hạ Thừa Diễn đến tìm cô ấy một lần nữa, Bạch Chỉ Nịnh lấy hết dũng khí cự tuyệt hắn, cũng cầu xin người đàn ông này không nên tiếp tục dây dưa với với nữa, cô ấy không trèo cao nổi. Hạ Thừa Diễn cho là có người nói gì đó sau lưng mình, lập tức đi tìm nữ chính hỏi dò lý do, lại nhận được một câu gào thét vừa tủi thân vừa đau lòng của cô ấy "Anh đã có vị hôn thê tại sao cứ phải đến đây trêu chọc tôi!" À ra là vậy, tốt rồi, một câu nói này đã mở đầu cho bi kịch của vị hôn thê nữ phụ của Hạ Thừa Diễn. Là vai phụ trong sách, tồn tại chỉ làm chất xúc tác cho tình cảm của nam nữ chính phát triển, số phận nữ phụ thật sự rất bi thảm. Mặc dù trong nhà có tiền, dáng người xinh đẹp nhưng vừa mới sinh ra lại có vấn đề về mặt đầu óc, không thể giống một người bình thường, vĩnh viễn chỉ là một đứa bé không biết sự đời. Vốn là tiểu thư nhà giàu, nữ phụ như vậy cũng không phải là không tốt, mãi mãi sống ngây thơ ở bên trong lớp bao bọc của cha mẹ, không bị thế giới bên ngoài quấy nhiễu, nhưng ở trong truyện sự tồn tại của cô còn không bằng một nữ phụ số hai đọc ác. Lúc Hạ Thừa Diễn từ hôn, nữ phụ ngốc nghếch níu kéo dây dưa với hắn một lúc thì bị người đàn ông không kiên nhẫn kia đẩy ngã xuống đất, gáy đập xuống đất dẫn đến hôn mê bất tỉnh phải nhập viện. Mà khi cô tỉnh lại, cha Mạc vì phá sản nên không đành lòng liên lụy đến vợ con mà đã nhảy lầu tự sát, mẹ Mạc liên tục bị đả kích, bệnh tim tái phát mà chết. Không còn ba mẹ che chở, nữ phụ ngốc nghếch chỉ có một mình, theo thói quen mà đi tìm Hạ Thừa Diễn, lại bị hắn nhẫn tâm đuổi đi, sau đó lưu lạc đầu đường bị một đám lưu manh nhìn trúng khuôn mặt xinh đẹp, bị làm nhục rồi giết chết. Đọc đến đây, Mạc Nhiên đã tức giận đến không thể đọc được nữa trực tiếp xóa file, làm sao còn tâm trí đi quản nam nữ chính phát triển thành cái dạng gì. Lúc trước Mạc Nhiên còn thắc mắc rốt cuộc là người nào thiếu đạo đức dùng tên của cô để viết loại tiểu thuyết này, lại còn gửi đến làm cho cô buồn nôn. Nào biết hiện tại chính mình lại xuyên vào trong quyển tiểu thuyết đáng bị thiên lôi đánh này, lại còn trở thành nữ phụ ngốc nghếch! Cô hiếm khi cảm thấy hối hận như lúc này, sớm biết sẽ phát sinh loại chuyện này, cô có cắn răng cắn lợi cũng phải xem hết quyển tiểu thuyết kia. "Nhiên Nhiên?" Hứa Diệu nhìn dáng vẻ không thích hợp của con gái, lập tức đi ra ngoài gọi bác sĩ, chỉ để lại một mình Mạc Nhiên trong phòng bệnh nhìn vào cánh tay trơn mượt trắng nõn không một vết sẹo mà ngây người. Đây không phải là thân thể của cô! Vụ hỏa hoạn năm đó đã để lại trên người cô vô số vết sẹo lớn nhỏ xấu xí. Hết lần này đến lần khác ông trời trêu đùa cô, làm cho mặt da tóc của cô bị tổn thương. Cho dù sau này cô không thiếu tiền, cũng chưa bao giờ có ý định đi bệnh viện xóa một người đầy vết sẹo này. Cô tự ngược mình bằng cách dùng những vết sẹo này để nhắc nhở bản thân vì sao lúc trước người chết trong vụ hỏa hoạn kia không phải là cô mà lại là cha mẹ, người còn sống luôn đau khổ hơn cả người đã chết. Cha mẹ... Mạc Nhiên chợt nhớ tới nội dung mà cô xem được không nhiều lắm. Đại khái chính là vào thời điểm này, cha Mạc vì Mạc thị phá sản, ông không muốn liên lụy vợ con mà chuẩn bị nhảy lầu tự sát, cái chết của cha Mạc cũng dẫn đến một loạt bi kịch sau này. Ý thức được điểm này, đại não của Mạc Nhiên lập tức vận chuyển với tốc độ cao. Bây giờ cô nên làm như thế nào để tranh thủ từng giây từng phút ngăn cản cha Mạc nhảy lầu! Mặc dù đây không phải là cha mẹ của cô, nhưng nghĩ đến gương mặt bọn họ giống hệt cha mẹ mình, Mạc Nhiên không thể nào xem như mọi việc không liên quan gì đến mình. Một góc chăn bị nắm thật chặt, cô gái có vẻ ngoài mỹ lệ lộ ra sự nghiêm túc hiếm thấy. "Bác sĩ, mau đến xem xem con gái tôi thế nào rồi!" Sau một lúc lâu, giọng người phụ nữ ở ngoài phòng bệnh vang lên, Hứa Diệu nhanh chóng đi vào, sau lưng bà là một người đàn ông mặc áo blouse trắng. "Để chú khám cho con một chút, đảm bảo sẽ không đau, con phối hợp với chú được không?" Bác sĩ biết bệnh nhân này có chút đặc thù, đã đủ tuổi trưởng thành nhưng tâm trí vẫn còn như như một đứa bé, vì vậy mà dụ dỗ Mạc Nhiên phối hợp kiểm tra. Mạc Nhiên ngoan ngoãn phối hợp với bác sĩ kiểm tra một lượt rồi nói "Mẹ, bố đang ở đâu, con muốn gặp bố." Nhắc đến chồng, Hứa Diệu sửng sốt một lúc, vội vàng đè lại lo lắng nơi đáy lòng nói "Nhiên Nhiên ngoan, bố còn bận nhiều việc, hết bận bố sẽ đến thăm con". "Hứa phu nhân, qua bước đầu kiểm tra cho thấy tiểu thư cũng không có vấn đề gì lớn, chẳng qua là não bị chấn động nhẹ, nguyên nhân là do lúc ngã đầu va chạm với đất, còn đối với tình huống ban đầu của tiểu thư có bị ảnh hưởng hay không thì phải quan sát một thời gian mới có thể nhìn ra. "Tốt quá, cảm ơn bác sĩ." Tiễn bác sĩ ra ngoài, Hứa Diệu lại không yên lòng, cầm chặt tay Mạc Nhiên nhỏ giọng thì thầm "Con nha... mẹ tình nguyện con vẫn là đứa bé ngốc nghếch như trước, chỉ cần thân thể sao là tốt rồi, về sau không nên tiếp tục thích cái tên Hạ Thừa Diễn kia, hắn không đáng để con trả giá." Loại lời này mà nói với những người ngốc thì nghe hiểu mới là lạ. Hứa Diệu cũng quen khi con gái chỉ biết đáp lại bà bằng nụ cười ngây ngô, nhưng làm cho bà khiếp sợ chính là bây giờ con gái xinh đẹp của bà bỗng dưng quay lại, nắm chặt tay bà, nói ra những lời mà người bình thường mới có thể đáp lại. "Không đâu mẹ, trước kia con đã làm cho mẹ lo lắng quá nhiều, bây giờ con đã tốt rồi, sau này con sẽ chăm sóc cha mẹ" !! Hứa Diệu kinh ngạc, không khống chế được giọng nói "Con nói cái gì?!" -Hết Chương 1-Tác giả nói ra suy nghĩ của mình Mở truyện mới rồi! Thích tiểu khả ái cất chứa chút nha.... sao sao!Lời của editor Đây là bộ đầu tiên Hy edit nên tay còn non lắm, trong lúc đọc các nàng có phát hiện lỗi thì cmt để Hy sửa lại nha^^. Cảm ơn mọi người❤29/07/2020
Edit by DiiHyBeta by MaiAnh Rốt cuộc cũng chịu đựng qua tuần trăng mật không mong muốn, lúc Hạ Thừa Diễn về đến nhà thì sắc mặt đã không tốt. Không để ý đến dò hỏi của mẹ, Hạ Thừa Diễn tùy tiện trả lời một chút rồi chuẩn bị đi công ty. Tuy rằng đã kết hôn, nhưng Hạ Thừa Diễn cũng không muốn chuyển ra khỏi biệt thự của Hạ gia, cũng đã ở đây lâu như vậy, hơn nữa mọi chuyện đều có người hầu hạ rất tốt, chuyển ra ngoài ở tất nhiên sẽ không thoải mái bằng ở đây. Chỉ có một điều duy nhất làm hắn không vừa lòng, là trong nhà có thêm một người phụ nữ hắn không thích. Thấy hắn muốn đến công ty, Triệu Tinh Nghiên lập tức la lên "Hạ Thừa Diễn, có phải anh đến công ty để gặp con tiện nhân Bạch Chỉ Nịnh kia đúng không!" Kết hôn cũng không làm cho Triệu Tinh Nghiên có cảm giác an toàn nào, huống chi trong tuần trăng mật vừa qua, người đàn ông này còn không chịu chạm vào cô ta, đó là một trong những lí do làm cô ta suy nghĩ nhiều. Hơn nữa Bạch Chỉ Nịnh còn là nghệ sĩ của giải trí Thanh Bình, chỉ cần Bạch Chỉ Nịnh còn ở công ty một ngày, Triệu Tinh Nghiên không thể yên tâm mà để Hạ Thừa Diễn đến công ty. Lại đến rồi lại đến rồi! Hạ Thừa Diễn nghe thấy âm thanh chói tai kia liền theo bản năng mà nhíu mày. Không có người đàn ông nào thích người phụ nữ của mình hàng ngày đều cuồng loạn như một người điên. Không đợi Hạ Thừa Diễn kịp nói một câu, câu nói tiếp theo của Triệu Tinh Nghiên đã lọt vào tai của anh ta "Đừng tưởng tôi không biết tâm tư của anh, nhưng Hạ Thừa Diễn anh cũng đừng quên, bây giờ tôi mới là vợ anh. Nếu anh không muốn làm cho Hạ thị và Triệu thị bất hòa, thì nhanh chóng làm cho Bạch Chỉ Nịnh cút ra khỏi giải trí Thanh Bình cho tôi." Mình đã offline còn bị người phụ nữ này khiêu chiến nhiều lần, mặt Hạ Thừa Diễn lập tức trầm xuống, đôi mắt âm u mà nhìn Triệu Tinh Nghiên. Triệu Tinh Nghiên chưa từng thấy dáng vẻ này của anh ta nên bị dọa không nhẹ, nhất thời liền nói lắp "Anh, anh trừng tôi làm gì, chẳng lẽ tôi nói sai à?" Hạ Thừa Diễn nghiến răng nghiến lợi "Triệu Tinh Nghiên tôi cảnh cáo cô, nếu cô đã gả đến đây thì phải tuân thủ quy củ của Hạ gia. Còn Thanh Bình là của nhà họ Hạ, không có bất kì quan hệ nào với cô. Nếu để tôi phát hiện ra cô làm gì mờ ám sau lưng tôi, đừng trách tôi không khách khí với cô!" "Triệu gia của cô không lớn đến mức có thể một tay che trời. Điều này cô nhớ cho kĩ vào!" Nói xong những lời tàn nhẫn, Hạ Thừa Diễn hừ lạnh một tiếng rồi rời đi, hoàn toàn không quan tâm Triệu Tinh Nghiên với dáng vẻ khó thở ở sau lưng. Mười ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay, giây tiếp theo Triệu Tinh Nghiên giống như nổi điên đem toàn bộ gối trên giường đập xuống đất. Aaa cô ta mới là phu nhân tổng giám đốc của Thanh Bình, muốn đuổi một diễn viên nhỏ cút đi không phải chỉ cần một câu của cô ta thôi sao! * "Tốt, kết thúc công việc! Hôm nay dừng ở đây thôi!" Đạo diễn vừa nói xong, đoàn phim lập tức vang lên một loạt tiếng hoan hô. Từ lúc khai máy đến nay đây là lần đầu tiên bọn họ được nghỉ sớm như vậy đấy. Câu tiếp theo của đạo diễn càng làm cho mọi người hưng phấn hơn. "Hôm nay vừa lúc kết thúc sớm, trong khoảng thời gian này đều vất vả cho mọi người, nên đêm nay có người mời khách, mọi người có thể thoải mái ăn uống tốt một chút!" Lời này vừa nói ra quả nhiên được không ít người ủng hộ, có người cười hỏi "Là đạo diễn mời khách sao?" Lưu đạo pha trò xua tay "Không không không, tôi làm gì có tiền mà mời các người ăn cơm, lần này là Hồ tổng mời khách, địa điểm ở khách sạn Cẩm Duyên." Hồ tổng là một trong những nhà đầu tư lần này, có quan hệ rất tốt với đoàn phim. Trước kia còn thường xuyên tới thăm tổ kịch mấy lần, trên cơ bản mọi người cũng đã gặp qua. Khách sạn Cẩm Duyên là khách sạn xa hoa hàng đầu trong nước, gồm cả dịch vụ ăn uống và nghỉ ngơi. Ở trong mắt mọi người có thể đi vào đây là tượng trưng cho kẻ có tiền, khách hàng nhất định không phú cũng quý. "Oa, Hồ tổng cũng thật tốt quá đi! Muốn đi Cẩm Duyên ăn một lần ít nhất cũng tiêu phí của tôi hai tháng tiền lương không ăn không uống." Đúng lúc này Lâm Hoài Chi một bên bổ sung, càng làm mọi người mong chờ "Hơn nữa hương vị rất tốt, kể cả là phục vụ hay đồ ăn tuyết đối không làm phụ cái giá phải trả." Mọi người càng nghe càng thêm chờ mong, chỉ là Mạc Nhiên hơi hơi nhíu mày. Hồ tổng...... Mạc Nhiên nhớ rõ người này, mỗi lần người này đến rất khiêm tốn, nhưng cô có cảm giác tầm mắt của ông ta thường xuyên đặt trên người cô. Cái loại này ánh mắt, cũng không phải là loại ánh mắt làm người ta thấy thoải mái. Mặc dù biết rằng từ chối sẽ làm nhiều người mất hứng, nhưng bây giờ mình đã không có địa vị như đời trước, gặp phải một ít chuyện khó giải quyết phải cố kỵ rất nhiều, cho nên nếu có thể tránh thì nên tránh cho. Sau khi cân nhắc nhiều mặt, Mạc Nhiên vẫn lựa chọn mở miệng "Đạo diễn Lưu, tối nay nhà tôi có chút việc, nên không đi được, mọi người cứ đi ăn vui vẻ." "Khó có cơ hội mọi người cùng nhau liên hoan một lần, lại còn ở Cẩm Duyên nữa, đừng từ chối, càng nhiều người càng náo nhiệt." Có người nói. Lập tức có người phụ họa "Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa còn chuyện gì quan trọng hơn mỹ thực chứ." "Nhưng......" Đạo diễn cũng gia nhập vào đội khuyên bảo "Tiểu Mạc đi cùng đi, vừa đúng lúc hôm nay cô đóng máy, coi như mọi người cùng nhau chúc mừng cho cô." Mạc Ngiên đúng là không thắng nổi nhiều người đồng loạt khuyên bảo, mắt thấy một đám người đều nhìn cô, Mạc Nhiên chỉ có thể đồng ý. Những người ở đây cũng rất tốt với cô, mà thứ Mạc Nhiên khó từ chối nhất đó là thiện ý. Mặc dù Vũ Hân không ở đây, nhưng chỉ cùng nhau ăn bữa cơm thôi.... chắc không có chuyện gì xảy ra đâu. Thấy cô đồng ý, mọi người lại hoan hô lần nữa "Tốt, chuẩn bị lên đường đến bữa tiệc lớn!" * Lại lần nữa ra khỏi công ty lúc còn sớm, Tần Thâm lái xe rất nhanh về nhà đón mẹ. Chung Hân Ý rất vui mừng khi con trai đã dần dần khôi phục bình thường, bây giờ nhìn thấy con trai nhà mình tâm tình lại càng tốt hơn "Thâm Thâm, hôm nay có chuyện gì sao? Con về sớm vậy làm gì, dì giúp việc còn chưa nấu xong cơm đâu." Tần Thâm lấy ra một hộp quà được gói tinh xảo, vừa nhìn là biết quà tặng, đưa đến trước mặt Chung Hân Ý, thấp giọng cười "Mẹ, hôm nay là sinh nhật mẹ, chúc người sinh nhật vui vẻ. Con đã đặt bàn ở Cẩm Duyên rồi, lát nữa chúng ta qua đấy ăn cơm, hôm nay là ngày đặc biệt nên không ăn cơm ở nhà." Đột nhiên nhận được quà Chung Hân Ý bất ngờ sửng sốt, ngay sau đó có chút không dám tin mà nhận lấy "Đây là cho mẹ?" Từ trước đến nay Chung Hân Ý không hay để ý đến ngày sinh nhật. Trước kia cũng chưa từng đặc biệt tổ chức sinh nhật. Tần Thâm khi ấy tuy rằng nhớ rõ ngày sinh nhật của mẹ, nhưng cũng chỉ bảo trợ lí chọn quà rồi đưa đến đây, cũng không thể nào nói một câu chúc mừng sinh nhật mẹ. Nhiều năm đã qua Chung Hân Ý cũng đã tạo thành thói quen để mặc cho sinh nhật đi qua, không ngờ sinh nhật năm nay bà nhận được kinh hỉ* như thế này. *kinh hỉ kinh ngạc + vui mừng. Tần Thâm gật gật đầu "Mẹ, mẹ mở ra nhìn xem có thích không? Đây là con tự mình đi chọn ở tiệm, nếu không thích để con đi đổi." Chung Hân Ý vừa mở ra đã thấy, bên trong là một chiếc khăn lụa có hoa văn rất đẹp được xếp chỉnh tề để ở đó, không cần tự mình sờ, chỉ dùng mắt thường xem liền biết nhất định là làm từ vải cực tốt, giá trị xa xỉ. Chung Hân Ý làm phu nhân, tự nhiên cũng yêu thích không buông loại đồ vật nhỏ xinh đẹp này. Huống chi đây còn là quà của con trai chọn cho bà, ý nghĩa còn lớn hơn, sao Chung Hân Ý có thể không thích được. Rất yêu thích khăn lụa mà vuốt ve vài cái, Chung Hân Ý cười không khép được miệng "Thích, đồ con đưa cho mẹ tất nhiên là mẹ thích rồi." Trong mắt Tần Thâm hiện lên ý cười "Thời gian cũng không còn sớm, để con mang mẹ đi ăn cơm đi." Trước kia hai mẹ con sống dựa vào nhau nhiều năm, ngay cả một lần cùng nhau ăn cơm bên ngoài cũng có. Chung Hân Ý cất kĩ quà tặng của con trai sau đó rất vui vẻ đồng ý "Chúng ta đi thôi." Cẩm Duyên ở khu vực buôn bán phồn hoa nhất Đế Đô, cao hơn hai mươi tầng. Tầng một là đại sảnh, tất cả các hoạt động hành chính về ăn uống, nghỉ ngơi đều làm việc ở đây. Tầng hai rộng lớn tất cả đều là bàn ăn là nơi dùng cơm của khách hàng. Tầng ba có tác dụng giống tầng hai, chẳng qua ở đây có thêm các phòng ăn riêng, để cho khách hàng có không gian riêng tư khi dùng cơm. Từ tầng ba trở lên đều là dịch vụ thuê phòng nghỉ ngơi, số tầng càng cao thì phòng càng xa hoa, cùng đó giá cả cũng càng thêm đắt đỏ. Khi đoàn người của đoàn phim đến đây, ngoại trừ mấy người Lâm Hoài Chi và đạo diễn đã đến đây nhiều lần, thì những người khác đều đồng loạt phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc. Tầng một lộng lẫy làm cho đám người vừa tiến vào có cảm giác như đi vào đại sảnh cung điện, đúng là nơi tốt nhất, phục vụ rất chuyên nghiệp Thấy một đám người đi vào giống như chưa thấy qua bộ mặt này của thành phố, trên mặt nhân viên phục vụ cũng không hiện lên cái gì khác thường, miệng mỉm cười một giây cũng không tắt, lập tức lại gần chào hỏi "Xin hỏi các vị có yêu cầu gì không?" Tất nhiên lúc này đạo diễn phải ra mặt "Xin hỏi phòng ăn 305 ở đâu?" Nhân viên phục vụ lập tức tỉnh ngộ "Là khách của Hồ tổng đúng không ạ? Hồ tổng đã đến, tôi sẽ dẫn các vị đến đấy." Đám người theo nhân viên phục vụ vào thang máy lên tầng ba, rất nhanh đã được dẫn đến cửa phòng 305. "Đây là phòng 305, tôi đợi ở bên ngoài, nếu có chuyện gì có thể trực tiếp gọi tôi." Đạo diễn nói cảm ơn với phục vụ, sau đó làm đại diện của nhóm người, đứng phía trước gõ cửa. Bên trong Hồ tổng đã đợi được một đoạn thời gian, liếc mắt đã nhìn thấy bóng dáng phía sau lưng đạo diễn Lưu, vốn đang bất mãn vì phải đợi chờ nay đã tan đi không ít. Còn tốt còn tốt, mục tiêu lần này của hắn cũng đến, không uổng công hắn chờ đợi. Mặc dù trong lòng không kiên nhẫn, ngoài mặt Hồ tổng cũng không biểu lộ ra ý gì, cười ha hả mà đi lên tiếp đón đạo diễn "Hôm nay cảm ơn đạo diễn Lưu đã cho lão Hồ tôi hãnh diện mặt mũi, mau vào trong ngồi." Đạo diễn Lưu cũng cảm ơn Hồ tổng đã nhiệt tình mời, hơn nữa đã đầu tư cho đoàn phim không ít "Hồ tổng không cần khách khí, ngài yên tâm, tiến độ đoàn phim đều rất tốt, rất nhanh có thể đóng máy." "Ông làm việc tôi rất yên tâm, ngồi đi, mọi người đều ngồi đi." Hồ tổng làm chủ nhà mời đoàn người ngồi xuống. Sau khi những người khác lễ phép chào hỏi, cũng sôi nổi ngồi vào vị trí. Nói là một nhóm người, nhưng trên thực tế chỉ có mấy diễn viên chính cùng đạo viễn, phó đạo diên và mấy người phụ trách đã làm việc lâu năm trong đoàn phim, mấy người làm việc lâu năm ở đoàn phim, đã quen thuộc với mấy loại tiệc tùng thế này. Thực đơn cũng rất tốt, hiệu suất làm việc của Cẩm Duyên đúng là rất được, rất nhanh một bàn đồ ăn mỹ vị đã được bưng lên. Sau khi chính thức bắt đầu, Mạc Nhiên chỉ yên lặng mà ăn đồ ăn, nhìn những người khác nói chuyện với nhau rất vui, tận lực làm giảm cảm giác tồn tại của mình. Nhưng không ngờ một lúc sau đề tài vẫn bị vứt trên người cô. "Nghe nói đây là lần đầu tiên tiểu Mạc đóng phim, vậy trước đó cô làm gì?" Hồ tổng từ trước đến nay đã quen đặt câu hỏi làm cho Mạc Nhiên đành phải trả lời "Lúc trước tôi vẫn luôn ở nhà, có thể coi như là người làm việc tự do." Câu trả lời này làm Hồ tổng rất vừa lòng, nếu không có công việc chính thức, sau đó lại chạy tới đoàn phim làm diễn viên quần chúng, như vậy chắc là thiếu tiền. Thiếu tiền thì tốt, thiếu tiền vừa lúc hắn có thể cho, loại chuyện kia cũng dễ làm hơn nhiều. Vì thế câu tiếp theo, cuối cùng Hồ tổng vẫn nhịn không được lặng lẽ vạch ra một chút khăn che mặt, lộ ra gương mặt thật. "Vậy tiểu Mạc có ý định vào giới giải trí không?" 14/08/2020
xuyên thành vị hôn thê bị phá sản